"Vâng, thưa bệ hạ."
Thúc Huy biết rõ việc này tất liên quan đến cơ mật trọng đại, hoàng đế không nói thì tuyệt đối không được hỏi. Tốt nhất là hoàng đế vĩnh viễn đừng nói cho hắn biết, bởi đối với hắn, biết quá nhiều bí mật hoàng gia chưa chắc đã là chuyện tốt, dù sao hắn cũng không phải Tào Xung.
Tào Thiên Thành đánh giá Thúc Huy từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi: "Ngươi có biết vì sao hôm nay ta lại gọi ngươi lên Tư Hương Đài không?"
"Đây là sự tín nhiệm vô cùng của bệ hạ đối với thần, cũng là vinh hạnh của thần." Thúc Huy không rõ nguyên do, chỉ có thể cẩn thận trả lời theo lệ thường.
"Hừ hừ, ta gọi ngươi đến đây là muốn ngươi hiểu rằng, nam nhi chí ở bốn phương, sao có thể vì tục sự mà vướng bận? Đấng trượng phu phải là say nằm gối mỹ nhân, tỉnh nắm quyền sinh sát, lật tay làm mây, úp tay thành mưa. Chuyện ủy mị sầu não, thương xuân tiếc thu, há phải việc nam nhi Đại Tề nên làm? Ta nghe nói mấy tháng nay, ngươi thường xuyên thở ngắn than dài, lòng dạ nào lo việc công, hễ buồn là say khướt, có phải không?" Tào Thiên Thành cười lạnh hỏi.
Thúc Huy tức thì toát mồ hôi hột, ngập ngừng hồi lâu mới lí nhí: "Thần biết tội rồi."
"Chỉ một nữ nhân mà khiến ngươi đau lòng đến thế, thật khiến ta lấy làm lạ. Rốt cuộc là nữ tử thế nào mà có thể làm ngươi vương vấn như vậy? Giai nhân Trường An vô số, chẳng lẽ không ai sánh được với một thôn nữ nơi quê mùa hẻo lánh đó sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT