Mọi người đều phá lên cười: "Lời này ngươi không thể hỏi ta, về mà hỏi Hồng nhi của ngươi đi!" Thư Sướng cười rồi uống cạn rượu trong bát. Cảm tạ Trình Bình Chi đại phát từ tâm, vật tư trên núi bây giờ đúng là không thiếu thứ gì.
Người đưa tin vào thành vẫn là viên quan quân trẻ tuổi của Tây Tần đã đi một chuyến lên núi Mạo Nhi. Nhưng ở trong thành, hắn lại cảm nhận được hai loại cảm giác hoàn toàn khác biệt so với trên núi.
Ở quân Sở trên núi Mạo Nhi, hắn thấy được sự bình tĩnh, cảm nhận được sự thờ ơ. Dọc đường đi lên, những binh sĩ Sở quân kia nhiều nhất cũng chỉ liếc hắn một cái rồi lại cụp mắt xuống làm việc của mình. Viên quan quân trẻ tuổi thấy có người đang dùng bùn nặn tượng đất chơi, có người nằm sấp trên đất, chuyên tâm quan sát một đóa hoa nhỏ đang hé nở, có kẻ lại vểnh chân lên cao, tắm mình dưới ánh mặt trời mà ngủ say sưa. Tóm lại, trên núi, hắn không cảm nhận được không khí của một trận đại chiến, nhưng lại khiến toàn thân hắn gai ốc dựng đứng.
Sự thờ ơ đó hắn rất quen thuộc, mỗi khi Lôi Đình quân lâm trận đại chiến, cũng chính là như vậy. Một người đến mạng sống của mình cũng thờ ơ, làm sao có thể coi trọng tính mạng của người khác? Người như vậy bước ra chiến trường mới là đáng sợ nhất. Bởi vì họ luôn sẵn sàng để đi tìm cái chết.
Hắn bỗng nhiên có chút hiểu tại sao Đại tướng quân lại không muốn đánh núi Mạo Nhi này. Vào thời điểm nắm chắc phần thắng, sắp đại thắng hồi triều, không ai muốn vì những chuyện nhỏ nhặt không ảnh hưởng đến đại cục mà để phe mình phải trả giá quá lớn. Không ai muốn chết vào khoảnh khắc sắp hừng đông để rồi vĩnh viễn chìm trong bóng tối.
Hắn cảm thấy, hắn và những người trong Cảm Tử Doanh là đồng loại, cho nên đồng bệnh tương liên.
Nhưng khi bước vào thành, đó lại là một cảm giác khác. Hắn cảm nhận được sự nhiệt tình, cứ như hắn không phải kẻ địch, mà là người bạn lâu năm không gặp từ phương xa tới. Từ những binh sĩ mở cửa, cho đến quận thủ và thống lĩnh quận binh An Dương của Sở quân đang đối diện, khi đối mặt với hắn, sự nhiệt tình dào dạt toát ra từ trong ra ngoài khiến cả người hắn như có hàng ngàn con sâu róm đang bò, lòng đầy khó chịu.
"Tiểu tướng quân mời ngồi."
Nụ cười trên mặt Dương Nghĩa quả thực là xuất phát từ tận đáy lòng, bởi vì việc viên quan quân Tây Tần vào thành đồng nghĩa với một điều, đó là họ sẽ không tấn công thành quận An Dương. Điều đó tự nhiên khiến hắn mừng rỡ như điên. Quận An Dương không mất, vậy hắn với tư cách là thống lĩnh quận binh An Dương, tự nhiên là có công giữ đất. Nếu khéo léo một chút, việc thăng quan tiến chức cũng không phải là không thể. Phía tây đại bại, triều đình cần một lời giải thích với thiên hạ, lúc này, tự nhiên phải dựng lên những tấm gương. Tại sao mình không thể trở thành tấm gương đó chứ? Cho nên, hắn tỏ ra đặc biệt nhiệt tình, thậm chí không màng thân phận, tự mình mang một chiếc ghế lại.
So với Dương Nghĩa, Trình Bình Chi cuối cùng vẫn còn chút dè dặt của văn nhân. Dù trên mặt cũng đang tươi cười, nhưng trông có vẻ hơi gượng gạo. Tuy việc đối thủ không đánh thành quận An Dương khiến ông vui mừng, nhưng loại hiệp ước dưới thành này sẽ trở thành nỗi sỉ nhục của ông. Tâm tư của Dương Nghĩa ông tự nhiên hiểu, nhưng phía tây đại bại, với tư cách là quận thủ một phương, ông khó lòng thoát khỏi trách nhiệm.
"Ta không phải tướng quân, ngay cả Hiệu úy cũng không phải, ta chỉ là một thân binh bên cạnh Biện soái."
Viên quan quân trẻ tuổi khẽ cựa mình, cảm thấy trên người nổi cả da gà, lạnh lùng nói.
"Thân binh của Biện soái, sau này còn sợ không làm được tướng quân sao? Chẳng qua là vấn đề sớm muộn mà thôi, ta chỉ là gọi trước vài năm thôi mà."
Dương Nghĩa tươi cười rạng rỡ.
Viên quan quân trẻ tuổi cảm thấy dù mình đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn đánh giá thấp mức độ vô sỉ của vị tướng quân nước Sở trước mắt. Hắn không khỏi liếc nhìn người này một cái. So với những quân nhân của biên quân phía tây nước Sở, kẻ trước mắt này thật sự đã uổng công mặc một thân quân phục. Hắn bất giác nhớ lại cảnh tượng những biên quân Sở bị vây trong Lạc Anh sơn mạch, huyết chiến đến cùng, thà chết không hàng, cho đến khi từng người một ngã xuống.
Nghĩ đến những binh sĩ anh hùng đó chiến đấu đến cùng, nhưng cuối cùng lại bảo vệ những kẻ như thế này, hắn không khỏi cảm thấy bất bình thay cho họ. Nhưng nghĩ theo một hướng khác, hắn đột nhiên lại cảm thấy phấn chấn, bởi vì nước Sở có nhiều kẻ như vậy, Đại Tần tự nhiên sẽ được kê cao gối ngủ. Nếu ai cũng như Tả Lập Hành, ai cũng như quân nhân Cảm Tử Doanh, vậy người Tần còn có đường sống sao?
"Đây là điều kiện lui binh do Biện soái chúng tôi đưa ra."
Viên quan quân trẻ tuổi cảm thấy mình không thể ở lại đây thêm một khắc nào nữa, hắn lấy công văn của Biện Vô Song từ trong ngực ra, hai tay dâng cho Trình Bình Chi: