Trần Chí Hoa mỉm cười:
"Lạc thúc, con là trưởng tử của Trần thị, có những chuyện đệ đệ không biết, nhưng con thì biết. Hơn nữa, dù không có mối quan hệ này, cũng không cản trở con ngưỡng mộ ngài! Ngài trước đây là quân thần của Đại Việt chúng ta."
"Quân thần?"
Lạc Nhất Thủy cười khổ:
"Ngươi đang tát vào mặt ta đấy à, làm gì có quân thần nào bị người Tề đánh cho chạy như chó, bỏ lại ngàn dặm đất đai."
Trần Chí Hoa lắc đầu:
"Lạc thúc, điều này thực sự không thể trách ngài. Hoàng đế nghi kỵ, những năm đó không ngừng rút từng đơn vị quân của ngài đi, điều đến những nơi xa xôi không thuộc quyền quản lý. Khi đại quân Tề Quốc xâm lược, Chiêu Quan chỉ có hai vạn người, làm sao chống đỡ được cuộc tấn công của người Tề? Ngài có thể trong lúc bại trận liên tiếp mà vẫn tập hợp được mấy vạn đại quân, đây đã không phải là điều người thường có thể làm được. Nếu không có đội quân ngài tập hợp lại, bây giờ thuộc hạ của Phan Hoành từ đâu mà có? E rằng hắn đã trở thành một vị tướng không quân rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play