Đây là ở Lạc Anh sơn mạch, lúc này mình ngay cả một ngón tay cũng không cử động được.
Mẫn Nhược Hề nước mắt tuôn dài, nàng đã biết chuyện gì sắp xảy ra, chỉ mong đoạn đường này dài vô tận, vĩnh viễn không có điểm cuối.
Cảnh tượng trước mắt nhoà đi, Tần Phong biến mất, còn nàng lại đang ở trong một sân viện rực rỡ hoa lá. Nàng ngồi trên xích đu, bay vút lên không trung. Phía sau, nhị ca Mẫn Nhược Anh đang cười lớn, dùng sức đẩy xích đu cho nàng bay cao hơn, còn nàng thì cười thật vui vẻ.
Cách đó không xa, đại ca Mẫn Nhược Thành bưng một đĩa hoa quả đã cắt sẵn, mỉm cười đi tới, vẫy tay chào nàng đang bay lượn trên không, nhưng nàng lại chẳng thể nghe rõ huynh ấy đang nói gì. Nhị ca ở dưới xích đu reo hò chạy về phía đại ca, thò tay lấy một miếng hoa quả trong đĩa, nhét vào miệng nhai ngấu nghiến. Hai người thì thầm cười nói, chỉ trỏ về phía nàng. Nhị ca thậm chí còn khoác tay lên cổ đại ca, không biết nói gì đó mà cả hai cùng cười phá lên. Chắc chắn là đang nói về mình rồi, khẳng định không phải lời hay ho gì. Xa xa, phụ hoàng nửa nằm trên ghế bập bênh, khoan khoái lắc lư, bên cạnh, mẫu hậu nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, mỉm cười nhìn ba huynh muội họ.
Khi ấy, họ mới trẻ trung làm sao, tình cảm mới tốt đẹp biết bao.
Thời gian ơi, xin người hãy dừng lại, dừng ở bất cứ khoảnh khắc tươi đẹp nào trong cuộc đời ta cũng được. Mẫn Nhược Hề gào thét trong lòng, nhưng lại chẳng thể nghe thấy tiếng của chính mình.
Phụ hoàng trên ghế bập bênh bỗng hóa thành một làn khói xanh, theo gió bay đi. Cảnh tượng trước mắt vụt qua như đèn kéo quân, tiếng la hét chém giết đinh tai nhức óc, lửa lớn rực trời, từng hàng binh lính ngã rạp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT