Nhưng những người này không phải là du khách bình thường, mà là từng tốp quân nhân. Những binh sĩ tay cầm vũ khí, sắc mặt nghiêm nghị, cứ cách vài chục mét dọc theo bờ hồ lại có một người.
— Nơi tốt thật! — Thúc Huy chắp tay sau lưng, nhìn hồ nước nhỏ được núi non bao bọc. Ánh nắng ấm áp của ngày xuân chiếu xuống mặt hồ, trên mặt nước lãng đãng một làn sương mỏng, tăng thêm vài phần bí ẩn. Núi xanh bốn phía soi bóng rõ mồn một trên mặt hồ. Không nghe tiếng người, chỉ có tiếng chim hót trong thung lũng vắng. — Hôm nay không nên mang theo đám binh sĩ này đến, thật là phá hỏng phong cảnh.
— Đại nhân thân phận tôn quý, nơi đây lại là chốn thị phi, mạt tướng không dám mạo hiểm.
Lương Đạt cung kính đáp.
Thúc Huy cười ha hả, với thân thủ của hắn, nào cần đến sự bảo vệ của đám binh sĩ bình thường này? Nếu thực sự có nguy hiểm, những người này chỉ trở thành gánh nặng cho hắn. Đương nhiên, đây là một cách Lương Đạt thể hiện lòng trung thành và sự nhiệt tình. Là một nhân vật trên quan trường, dù biết đây chỉ là một màn kịch, cũng phải giả vờ vui vẻ nhận lấy.
— Hồ Đăng Tiên, bây giờ ta có phần tin rằng, có lẽ nhiều năm về trước, quả thực có nhân vật như vậy đã phi thăng từ đây. Thắng cảnh như thế này, ở trong thành Trường An, làm sao mà thấy được?
Thúc Huy dang rộng hai tay, hít một hơi thật sâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play