Tựa vào cây, ngẩng đầu nhìn trời, tuyết vẫn không ngừng rơi, gió vẫn không ngừng thổi. Gió từ trong Uyển Cốc thổi ra phát ra những tiếng u u quái dị, khiến Lục Phong có chút phiền lòng. Hai bên miệng hồ lô nhỏ, vách đá cao chót vót, mờ mịt trong tuyết lớn không nhìn rõ được bao cao, tuyết đọng dày đặc che phủ, hoàn toàn không nhìn ra được hình dáng ban đầu, chỉ thấy một màu trắng chói mắt.
Nếu "ầm" một tiếng, cửa cốc này sụp xuống, có thể sẽ nhốt Lưu Hưng Văn và đám thuộc hạ của ông ta trong đó. Lục Phong không khỏi ác ý nghĩ, trong tiết trời băng tuyết thế này, muốn trèo ra ngoài không hề đơn giản, nói không chừng sẽ chết đói ở trong đó.
Nghĩ đến đây, chính hắn cũng cảm thấy buồn cười, lại ngửa cổ tu thêm một ngụm rượu.
"Lục Huyện úy, ngài cười gì vậy?" Một viên tướng lĩnh quận binh lại gần, tò mò hỏi. Lục Phong liếc nhìn người trước mặt, vừa nhìn đã biết là kẻ không được Lưu Hưng Văn ưa thích, nên mới bị để lại đây với mình.
"Cười gì à? Ta đang nghĩ cái địa hình này, thật không ổn chút nào. Nếu vách đá hai bên ầm một tiếng sụp xuống, có thể sẽ chặn hết đường ra của Lưu tướng quân và mọi người. Ngươi nói xem, chúng ta bên ngoài có ngàn người, bên trong mấy ngàn người, hai bên cùng đào, liệu có thể đào ra một lối đi trước khi ăn hết lương thực không?" Lục Phong nói.
Viên tướng quân này cũng cười khùng khục, rõ ràng là hả hê trước ác ý của Lục Phong:
"Trời băng đất tuyết thế này, tay chân cóng cả lại, chắc chắn không đào thông được. Lục Huyện úy, ngài có đào không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play