Mặt Phàn Xương lúc đỏ lúc trắng. Đây là lần đầu tiên từ khi đến bên cạnh Tần Vũ, hắn bị Tề vương điện hạ khiển trách nặng lời như vậy.
"Điện hạ, mạt tướng biết sai rồi. Mạt tướng biết phải làm gì rồi." Hắn ôm quyền, cúi người thật sâu.
"Phàn Xương, ngươi đến bên cạnh ta cũng được một thời gian rồi, chắc cũng có không ít người rỉ tai ngươi điều này điều nọ. Ta không hy vọng ngươi thay đổi tấm lòng ban đầu của mình. Người ta cần là Phàn Xương dám đá vào mông ta ngày trước, là Phàn Xương biết rõ nguy hiểm tột cùng nhưng vẫn kiên quyết dẫn quân đến Bàn Long Trại, chứ không phải một Phàn Xương làm việc gì cũng phải đắn đo suy trước tính sau."
"Vâng, không quên tấm lòng ban đầu." Phàn Xương đứng thẳng người, lớn tiếng đáp.
Là một tướng lĩnh người Man, Mộ Dung Phục mỉm cười đứng một bên xem hết màn này. Hắn vô cùng tán đồng lời của Tần Vũ. Thân là người Man, hắn còn có một tầng lý giải khác. Đã ra chiến trường, ai cũng như ai, chết nào mà chẳng là chết? Nhà ai mà chẳng có già trẻ cần chăm sóc?
"Nếu điện hạ đã quyết tâm tiêu diệt đám loạn phỉ này, vậy kỵ binh sơn địa dưới trướng mạt tướng có thể trợ giúp. Đến đây đã lâu, mọi người cũng đã cơ bản thích ứng với điều kiện tác chiến nơi này. Ngoài ra, cũng cần sự hỗ trợ tình báo từ Cục An ninh Quốc gia. Điện hạ, mạt tướng thấy vẫn nên thông báo trước cho Lôi tổng đốc và Ninh Thị lang, chuyện này cần mọi người chung sức mới có thể thành công trọn vẹn." Mộ Dung Phục nói.
"Cứ theo lời ngươi, nhưng chủ lực tác chiến phải là đội thân vệ của ta."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT