Nói đến đây, trên mặt Ninh Tắc Viễn lộ ra một nụ cười gằn:
"Đại Minh chúng ta hiện tại còn rất nhiều nơi thiếu nhân công. Nhiều cơ sở sản xuất ở Manila vẫn luôn kêu ca thiếu người. Lần này, vương triều Mãnh Hổ đã gửi đến cho chúng ta nhiều lao động khỏe mạnh như vậy, nếu chúng ta không nhận, chẳng phải là sẽ bị trời phạt sao?"
Lôi Vệ cũng cười lớn:
"Sau khi trận chiến này toàn thắng, chúng ta còn có thể tiến thẳng vào, đến xem vương triều Mãnh Hổ đó như thế nào. Có qua có lại mới toại lòng nhau. Chúng muốn đến cướp của chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không thể đến cướp của chúng một lần sao? Dù chúng có nghèo rớt mồng tơi, dân số cũng là một tài sản không nhỏ. Dù sao Đại Minh chúng ta bây giờ khắp nơi đều thiếu nhân lực, vừa vặn đem bọn hắn làm ra cho chúng ta làm việc, tôi nghĩ các thương nhân Đại Minh chúng ta nhất định sẽ rất vui lòng tiếp nhận những người này."
Mọi người trong phòng đều phá lên cười.
Đứng trên một đoạn tường thành chưa hoàn thiện lưng chừng núi, Tần Vũ phóng tầm mắt ra biển lớn xa xăm. Sóng bạc cuộn trào bọt trắng, từng lớp từng lớp miệt mài xô vào từ khơi xa, để rồi vỗ mình lên bãi cát trắng bạc trước mặt, cho đến khi kiệt sức mới chịu rút lui. Nhưng vừa lùi chẳng được bao xa, chúng lại bị một đợt sóng mới đẩy lên bờ.
Trên bãi cát, lác đác vài cây dừa cao lớn, thẳng tắp, vươn cao đến hơn chục mét. Quả dừa, sản vật độc đáo của hòn đảo này, cũng là một trong những loại trái cây bán chạy nhất của Đại Minh từ các hải đảo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT