"Kẻ như vậy thật đáng ghét. Mẫn Nhược Anh đúng là mắt mù, lại đi trọng dụng một kẻ như thế."
"Mẫn Nhược Anh muốn đẩy Trình Vụ Bản vào chỗ chết thì không thể không dựa vào người này. Nhưng đối với chúng ta, Mẫn Nhược Anh hay Biện Vô Song thì có gì khác nhau?"
Điền Phần cười nói.
"Lời này của thủ phụ ngược lại hợp ý ta."
Tào Thiên Thành cười lớn:
"Đúng là không có gì khác nhau, cuối cùng đều phải trở thành đá lót đường cho Đại Tề ta thống nhất thiên hạ. Hắn muốn gió chiều nào theo chiều ấy, chỉ sợ đến lúc đó lại chẳng được gì."
"Bệ hạ, thần sắp phải đến Thường Ninh quận rồi, ngài cũng nên sớm về Trường An. Một bậc quân vương không thể rời xa trọng địa Trường An quá lâu. Vốn dĩ trước bình minh là lúc trời tối nhất, càng nhận ra ngày tàn của mình sắp đến, những kẻ đó sẽ càng điên cuồng. Đặc biệt là lần này sau khi Tào Huy ra tay giết Chu Diên Nho và Ô Hướng Đông, các hào môn thế gia đã hoàn toàn hiểu rõ giữa họ và triều đình không còn đường lui, không phải ngươi chết thì là ta vong. Hiện nay Lạc Dương đã trở thành đại bản doanh mưu phản của chúng, gió mưa sắp đến, lúc này bệ hạ nhất định phải trấn giữ Trường An mới được." Điền Phần nói. "Lạc Dương là trung tâm kinh tế của Đại Tề, Trường An là trung tâm chính trị. Lúc này, Trường An tuyệt đối không thể có một chút dao động nào."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT