Nâng tay lên, nhìn đôi bàn tay đã được rửa sạch sẽ, Tiễn Đao đột nhiên cười gằn. Quận binh, hãy để các ngươi trong tay ta thoát thai hoán cốt.
Tiễn Đao đang suy nghĩ về An Như Hải, và tương tự, An Như Hải khi bước ra khỏi nha môn Thống lĩnh quận binh cũng đang nghĩ về con người Tiễn Đao này. Không thể không nói, sau khi tiếp xúc, sự ghê tởm của ông đối với Tiễn Đao đã giảm đi phần nào. Người ta nói, thân ở giang hồ, thân bất do kỷ, người ở quan trường, nào đâu không phải thân không bằng mình? Mình ghét Tiễn Đao, vì sự phản bội của hắn, nhưng chẳng lẽ mình không phản bội sao?
Tiễn Đao phản bội chiến hữu của mình, còn mình, lại phản bội lương tri của mình.
Hàng vạn tướng sĩ biên quân phía Tây chết không nhắm mắt, đến chết cũng không biết nên hận ai. Những người chết oan trong Cảm Tử Doanh, chắc chắn hận nhất là Tiễn Đao, nhưng nếu những người này dưới suối vàng có linh, trong danh sách kẻ thù, chẳng lẽ lại không có tên mình? Mình cũng là một trong những kẻ đồng lõa. Ông nặng nề thở dài, mình không muốn làm người xấu, nhưng lại vẫn thân bất do kỷ làm những việc mình ghét, biến mình thành người mà chính mình cũng ghét.
Đây chính là nhân sinh.
Nhân sinh bất đắc dĩ!
An Như Hải dừng bước, quay đầu nhìn về phía góc tường. Vừa rồi, có một ánh mắt lạnh đến thấu xương đang nhìn mình. Cảm giác này, ông đã lâu không cảm nhận được. Từ lâu, ông nhận được nhiều hơn là những ánh mắt kính sợ, ngưỡng mộ. Không có thù hận khắc cốt ghi tâm, không thể nào khiến một người như ông cũng phải lạnh lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT