Bôn Khoan cười lớn, vẻ mặt trông có chút hả hê.
"Nói đùa phải không?"
Tào Vân không khỏi bật cười. Dưới gầm trời này, đâu chẳng phải là đất của vua, ven bờ cõi này, đâu chẳng phải là thần của vua. Tần Phong sở hữu một đế quốc lớn như vậy, quyền lực trung ương của Đại Minh còn hơn cả Đại Tề, sao có thể nghèo được? Tào Vân đương nhiên không tin.
"Thật không nói đùa."
Bôn Khoan nghiêm túc nói:
"Năm ngoái khi đón Tết, các đại thần và phu nhân vào cung chúc Tết Hoàng đế bệ hạ, Hoàng đế ban thưởng, mọi người mang về nhà xem, những món đồ nhỏ đó, rất nhiều đều đến từ Sở quốc, là của hồi môn của Hoàng hậu nương nương. Năm nay sau khi chiếm được Tần quốc, bệ hạ của chúng ta đã chính thức đề nghị tăng lương, vì trước đây khi tài chính quốc gia eo hẹp, toàn bộ tài sản của Hoàng đế bệ hạ đều cho Hộ bộ vay, nhưng sau đó, Tô lão đầu lại không trả. Ông ta cho rằng bệ hạ sở hữu cả Đại Minh, không cần phải trả. Sau này Cảnh Tinh Minh nhậm chức, lấy lý do đây là việc của người tiền nhiệm, ông ta không rõ, cũng đổ thừa không trả. Bệ hạ hết cách, mới phải đề nghị tăng lương."
Tào Vân không khỏi lặng người. Nếu nói các triều thần Đại Minh không kính trọng hoàng đế, nhưng Tần Phong ở Đại Minh lại là người nói một không hai, trên dưới đều phục tùng. Vậy mà trong những chuyện như thế này, họ lại chống đối hoàng đế, khiến hoàng đế sống trong cảnh túng thiếu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT