"Sẽ không có chuyện gì lớn đâu. Dương công tử có thể sẽ chịu chút khổ, nhưng tuyệt đối không nguy hiểm đến tính mạng."

"Đó là Tần Phong Tử khét tiếng đấy."

Quách Cửu Linh nhắc nhở.

Sắc mặt Tả Lập Hành lúc này lại thoải mái hẳn lên. Trước đó hắn phái Chương Tiểu Miêu đi cùng Dương Trí, vốn là muốn để Tần Phong bị đánh một trận cho xong, vì thế hắn còn phải tốn không ít vật tư. Không ngờ hai tên lính trở về lại làm ầm lên như vậy, hắn thầm nghĩ tên khốn Tần Phong này thật quá quắt, ngay cả lời của mình cũng không nghe, uổng công mình dùng vật tư của Trường Thắng Doanh để hối lộ hắn. Dương Trí là công tử của Tả tướng, lại là hộ vệ của công chúa, bị đánh sẽ làm cả hai vị mất mặt, ảnh hưởng lớn đến tiền đồ của mình, không giận sao được. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, là do tên Dương Trí không biết điều kia chém gãy quân kỳ của Cảm Tử Doanh trước. Chuyện như vậy xảy ra, Dương Trí còn giữ được mạng đã là nể mặt Dương tướng lắm rồi. Dương tướng tuy là văn quan, nhưng đối với chuyện quân đội tuyệt không xa lạ, có lý do này cũng có thể giải thích được. Cùng lắm thì cuối cùng vẫn để Tần Phong ra gánh tội thay. Dù sao tên tiểu tử này cũng cứ lì ở Cảm Tử Doanh không chịu ra, Dương tướng dù muốn xử lý hắn, cũng có thể làm gì được hắn chứ? Còn có nơi nào có thể trị người hơn Cảm Tử Doanh sao?

Thứ thuốc độc trong mắt người khác, ở chỗ Tần Phong lại như mật ngọt, không biết tiểu tử này nghĩ thế nào? Hễ mình nhắc đến việc điều hắn ra khỏi Cảm Tử Doanh, hắn liền dọa từ chức. Hổ tướng như vậy, mình sao nỡ để mất.

"Quách lão lo xa rồi, Tần Phong Tử chỉ điên khi đánh trận, chứ không phải kẻ ngốc. Chẳng lẽ ngài cho rằng một kẻ không có đầu óc có thể khiến Cảm Tử Doanh răm rắp nghe lời, chẳng lẽ hắn thật sự chỉ dựa vào vũ lực? Một kẻ không có đầu óc có thể làm cho tỷ lệ thương vong của Cảm Tử Doanh từ bảy, tám phần mấy năm trước giảm xuống dưới năm phần sao? Yên tâm đi, Dương công tử không đến nỗi nguy hiểm tính mạng, nhưng chịu chút khổ sở thì khó tránh khỏi. Hơn nữa, Lâm tướng quân đã qua đó rồi, nếu thật sự có chuyện, ngài bây giờ có đuổi qua cũng không kịp nữa."

Tả Lập Hành nói:

"Trước hết để lão Lâm đi hòa giải một chút, sau đó chúng ta hãy ra mặt, như vậy có một bước đệm, ngài nói có phải không?"

Quách Cửu Linh hồ nghi liếc nhìn Tả Lập Hành, thấy hắn bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, cũng đoán được phần nào tâm tư của đối phương. "Nếu Tả Suất đã nói vậy, thì cũng chỉ có thể làm vậy."

Tả Lập Hành quay đầu nhìn hai tên lính vẫn đang nằm sõng soài trên đất:

"Chương Hiệu úy của các ngươi đang làm gì, không khuyên can sao?"

"Bẩm Đại soái, Chương Hiệu úy của chúng thần đã đánh nhau với người của Cảm Tử Doanh, bị đánh cho toàn thân bê bết máu."

"Chương Tiểu Miêu bị đánh cho toàn thân bê bết máu? Cảm Tử Doanh ngoài Tần Phong ra, còn ai có thể đánh Chương Tiểu Miêu đến mức đó? À, Chương Tiểu Miêu chính là Chương Hiệu úy của các ngươi!"

Tả Lập Hành không dám tin vào tai mình, Cảm Tử Doanh từ khi nào lại xuất hiện thêm mãnh nhân.

"Đại soái, thần nghe Hiệu úy chúng thần gọi người đó là Tiễn Đao."

"Tiễn Đao? Hắn với Chương Tiểu Miêu đánh nhau làm gì?"

Hai tên lính chần chừ một lúc, rồi ấp úng nói:

"Hiệu úy của chúng thần muốn ngủ với mẹ người ta, thế là đánh nhau!"

"Phụt" một tiếng, Chiêu Hoa công chúa bật cười thành tiếng, trong đại trướng cũng đồng thời vang lên những tràng cười sảng khoái. Tả Lập Hành liên tục lắc đầu, Chương Tiểu Miêu à Chương Tiểu Miêu, ngươi thật đúng là dụng tâm lương khổ!

Đối với bản lĩnh của những tướng lĩnh dưới trướng, với tư cách là chủ soái, Tả Lập Hành sao có thể không rõ. Võ công của Chương Tiểu Miêu so với Tiễn Đao chỉ có hơn chứ không kém, làm sao có thể bị đánh cho sống dở chết dở, rõ ràng là tự tìm ăn đòn để trốn tránh trách nhiệm!

"Công chúa, thuộc hạ của thần không hiểu chuyện, đã đắc tội với quý hộ vệ. Thần sẽ đi đưa người về. Tên Tần Phong này, thần sẽ bắt hắn đến xin lỗi người. Nhưng người này là một viên hổ tướng, xin công chúa rộng lòng tha thứ, chỉ trừng phạt nhẹ là đủ rồi."

Tả Lập Hành chắp tay nói với Chiêu Hoa công chúa.

"Không, ta sẽ tự mình đi."

Mẫn Nhược Hề đứng dậy:

"Nhược Hề tuy không phải quân nhân, nhưng cũng biết quân kỳ có ý nghĩa như thế nào đối với một đội quân. Chuyện này là Dương Trí sai, cho dù hắn bị giết ngay tại chỗ, đó cũng là hắn tự tìm đường chết. Nếu Tần Hiệu úy có thể tha mạng cho hắn, đó đã là ân huệ lớn lao rồi. Ta sẽ đi xin lỗi Tần Hiệu úy."

"A?"

Trong đại trướng, không chỉ Tả Lập Hành sững sờ, mà tất cả các tướng lĩnh cũng đều chết lặng.

Lâm Nhất Phu nhận lệnh của Tả Lập Hành, biết chuyện khẩn cấp, chỉ dẫn theo vài tên vệ binh phi ngựa thẳng đến đại doanh của Tần Phong. Vừa đến cổng, Lâm Nhất Phu đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play