Thấy thần sắc Hứa Ngọc khác thường, Dã Cẩu không khỏi ngượng ngùng nói:
"Đương nhiên, ta biết trước kia nhà nàng rất giàu có, xem thường chút gia sản này. Theo ta, nàng sẽ phải chịu thiệt thòi. Con người ta, tiền không có, tài cũng không, ta biết người đời sẽ nói là hoa nhài cắm bãi phân trâu!"
Hứa Ngọc vươn tay, bịt miệng Dã Cẩu lại:
"Cam đại ca, chàng nói gì vậy? Thực ra là ta đã liên lụy chàng. Chuyện đã qua như mây khói, nhắc lại làm gì. Chàng không biết, năm xưa khi cửa nát nhà tan, ở Chính Dương lại có kẻ ném đá xuống giếng, có ý đồ xấu với ta, cả nhà chúng ta không thể không rời khỏi Chính Dương. Khi đó lại họa vô đơn chí, đại đệ bệnh nặng, khoảng thời gian đó là những ngày đen tối nhất đời ta, ngay cả việc đi ăn xin, ta cũng thường xuyên phải làm. Nếu không gặp được chàng, cả nhà chúng ta có lẽ đã chết cóng ngoài đường từ lâu. Bây giờ ta chỉ muốn tìm một người thương yêu ta, là ông trời thương xót mới để ta gặp được chàng."
Thấy nữ tử đối diện khóc như mưa như gió, Dã Cẩu có chút luống cuống:
"Nàng không hận chúng ta sao? Nói cho cùng, nhà nàng tan cửa nát cũng có quan hệ không thể tách rời với chúng ta."
"Mỗi người một chủ, thắng làm vua thua làm giặc, có gì mà oán hận. Phụ thân là Binh bộ Thị lang của Việt quốc, có sự kiên định của người. Chàng là đại tướng quân của Minh quốc, có con đường của chàng. Hứa Ngọc từ nhỏ đã thuộc sử sách, biết đây là chuyện hết sức bình thường. Hơn nữa, phụ thân ta không chết trong tay các chàng, người bị kẻ phản bội giết chết."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play