Mặt Dương Trí tức đến trắng bệch. Đây là nói cho ta biết thực lực của hắn sao, đây rõ ràng là đang đả kích sự tự tin của ta mà! Tức giận, hắn đẩy Tiểu Miêu ra, sải bước đi vào trong.

"Ấy, Dương công tử, cẩn thận một chút, cẩn thận một chút!"

Tiểu Miêu vội vàng đuổi theo. Nếu Dương Trí còn chưa vào được cổng doanh đã ngã lăn ra, đó sẽ là trách nhiệm của hắn.

Khi hai người đi đến dưới ngọn cờ lớn đang bay phấp phới của Cảm Tử Doanh, Tiểu Miêu liền nhìn thấy một người quen.

"Dã Cẩu!"

Hắn nhiệt tình chào hỏi.

Dã Cẩu tay kéo lê đao, đứng dưới cờ, nhìn Tiểu Miêu, cười gượng:

"Vừa rồi đám lính nói có người kích hoạt cơ quan, ta còn tưởng là ai. Thì ra là người quen cũ! Con mèo bệnh nhà ngươi không phải đã trèo được cành cao rồi sao, không có việc gì chạy đến cái nơi nghèo kiết xác này của chúng ta làm gì?"

"Ngươi là Dã Cẩu, chứ không phải chó điên. Ta có chọc gì ngươi đâu mà cứ thấy ta là cắn?"

Tiểu Miêu khoanh tay, nhìn xuống Dã Cẩu từ trên cao:

"Nếu ta không đi, ngươi làm sao lên được Phó úy? Dã Cẩu, đừng quên, trước đây ngươi chỉ có thể làm cấp phó cho ta, lần nào mà không bị ta đánh cho bò lê bò càng? Sao thế, ngứa ngáy khó chịu à?"

"Mẹ kiếp, đó là trước kia thôi. Bây giờ lão tử đã tiến bộ nhiều rồi, đang muốn tìm ngươi báo thù đây. Nhưng cửa nhà ngươi sâu quá, ta mà đến chỗ ngươi, cái đồ thất đức nhà ngươi chắc chắn sẽ cho người đánh hội đồng, không bao giờ đơn đấu với ta. Ta điên, nhưng không ngu."

Dã Cẩu cười ha hả, thanh đao sắt kéo lê trên đất, tóe lửa:

"Lại đây, lại đây, bị ngươi đánh suốt hai năm, hôm nay phải đòi lại cả vốn lẫn lãi."

"Chỉ sợ ngươi thù cũ chưa trả, lại thêm hận mới." Tiểu Miêu cười khúc khích. "Xem ra hôm nay ta phải dạy lại cho ngươi cách làm người rồi."

Hai khuôn mặt càng lúc càng gần, sắp chạm cả mũi vào nhau. Dương Trí thực sự không thể nhìn nổi nữa, người trong Cảm Tử Doanh này không có một ai bình thường. Hắn liền ho khan một tiếng thật mạnh.

Tiếng ho này đã đánh thức Tiểu Miêu đang chuẩn bị dạy dỗ Dã Cẩu, hắn lập tức lùi lại một bước:

"Khoan đã!"

"Sao, sợ rồi à?"

Dã Cẩu đắc ý nhìn đối phương.

"Hôm nay lão tử đến đây có việc chính, muốn đánh nhau thì để hôm khác. Dã Cẩu, lão đại đâu?"

Tiểu Miêu hỏi.

"Ngươi tìm lão đại có việc?"

Dã Cẩu nhìn Tiểu Miêu từ trên xuống dưới:

"Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, lão đại hôm nay đang khó ở đấy. Mẹ kiếp, nghe nói mệnh lệnh quân sự có thay đổi, công việc trước đó của bọn ta đổ sông đổ bể hết, về đến nơi là chửi trời mắng đất. Ngay cả việc Tiễn Đao cướp được một nửa vật tư của Trường Thắng Doanh về cũng không làm lão đại cười nổi một cái."

"Cướp một nửa vật tư của Trường Thắng Doanh?"

Dương Trí nghe mà ngớ người. Đây còn là một đội quân sao, rõ ràng là một đám thổ phỉ. Tiểu Miêu thì không thấy lạ, trước đây theo Tần Phong cũng làm không ít chuyện như vậy. Dù sao lúc theo Tần Phong, được ăn ngon mặc đẹp, sau khi tự mình quản một doanh, cuộc sống không còn sung sướng như ở Cảm Tử Doanh nữa. Cả một doanh ba ngàn người ăn uống ngủ nghỉ, đều phải tự mình lo, chức Hiệu úy này thật không dễ làm.

"Được rồi, chuyện này ta biết. Ta đi tìm Tần đầu. Đúng rồi, vị này là Dương công tử từ kinh thành đến, tìm Tần đầu có chút việc nhỏ. Ngươi tiếp đãi cho ta cẩn thận, đừng có đắc tội với Dương công tử nhé, đây là đại nhân vật từ kinh thành đến đấy!" Tiểu Miêu nhìn Dã Cẩu với ánh mắt không mấy tốt lành, nói xong mấy câu đó liền chạy biến. Trở về Cảm Tử Doanh, đối với hắn như trở về nhà, đường đi lối về đều quen thuộc. Nhưng vừa mới rẽ qua một cái lều, hắn đã nghe một tiếng kêu thảm thiết. Dã Cẩu không khỏi cười ha hả: "Nhóc con, ngươi đi đã hai năm rồi, còn tưởng Cảm Tử Doanh vẫn như xưa à? Cơ quan ở đây ngày nào cũng thay đổi, bày trận mới liên tục, chơi không chết ngươi!"

Những cơ quan trong doanh này phần lớn là để trêu chọc người khác, không đến mức làm người ta bị thương hay tàn phế, nhưng làm cho người ta chật vật thì không tránh khỏi. Dã Cẩu không lo Tiểu Miêu sẽ bị làm sao.

Cười ha hả một hồi, Dã Cẩu từ từ quay đầu lại:

"Dương công tử? Từ kinh thành đến?"

"Không sai, chính là tại hạ."

Dương Trí cao ngạo ngẩng đầu. Hắn là công tử cao quý từ kinh thành đến, còn Dã Cẩu chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ đang giãy giụa trong bùn lầy. Dù bây giờ có được một chức quan quèn, trong mắt hắn, đó cũng chỉ là một tên lưu manh có thêm chút thân phận mà thôi.

"Ngươi chính là cái tên mặt trắng đã dùng phi kiếm với Tần đầu của chúng ta trong trung quân đại trướng?" Đôi lông mày rậm của Dã Cẩu từ từ dựng lên, thanh đao sắt cọ trên đất, tóe lửa. "Gan cũng không nhỏ nhỉ, dám động thủ với Tần đầu của chúng ta? Bị dạy dỗ rồi chứ gì? He he he!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play