Ngô Lĩnh gật đầu:
– Là thần đã nghĩ quá đơn giản.
– Cho nên, những kẻ luôn miệng nói muốn tạo phúc cho dân chúng, cứu dân khỏi cảnh lầm than chưa chắc đã thực sự biết cách làm những việc đó. Và một vị hoàng đế đầy mùi tiền cũng chưa chắc đã là một hoàng đế tồi. Đương nhiên, với điều kiện là ông ta không vơ vét số tiền đó vào túi riêng của mình. – Tần Phong cười nói. – Không có tiền thì khó làm việc lắm! Tục ngữ nói rất đúng, có tiền mua tiên cũng được. Đối với ta, có tiền mới có thể làm cho Đại Minh vận hành được.
– Bệ hạ, là thần đã nông cạn. Việc đầu tiên Bệ hạ làm khi vào Việt Kinh là chuyển toàn bộ tiền trong nội khố của Ngô Giám vào quốc khố, còn cắt giảm phần lớn cung nữ trong cung, được người đời ca tụng. Một vị hoàng đế hiền minh như Bệ hạ, nhìn lại lịch sử cũng không tìm được mấy người. – Ngô Lĩnh tâm phục khẩu phục.
Tần Phong cười lớn:
– Không chính xác. Ta không chuyển hết vào quốc khố đâu. Hoàng hậu nương nương của các ngươi xuất thân danh giá, quen thói hào phóng, ta phải để lại cho nàng ấy chút tiền tiêu vặt chứ. Nếu không, nàng ấy hô một tiếng "thưởng", kết quả Nhạc công công lại nói một câu "Nương nương, không có tiền", thế thì xấu hổ lắm phải không?
Nghe Tần Phong nói vậy, Hoắc Quang và Ngô Lĩnh đều cười phá lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT