"Gia chủ." Trương An khom người nói: "Vị này chính là người từ bên đó đến."
Ánh mắt Lý Duy lóe lên tia lạnh lẽo, gã nhìn chằm chằm vào vị khách. Người vừa đến lại rất thong dong cởi chiếc nón trên đầu, tiện tay ném sang một bên, rồi nhìn Lý Duy: "Lý tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu. Ta tên là Thác Bạt Yến, từ Ninh Viễn đến đây, đặc biệt mang đến cho tướng quân một cơ hội phú quý ngút trời."
Lý Duy cười lạnh: "Phú quý ngút trời, từ đâu mà đến? Người Yến các ngươi bây giờ chẳng khác nào một bầy heo do Đại Minh nuôi nhốt, lúc nào làm thịt hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của hoàng đế Đại Minh!"
"Vậy sao?" Thác Bạt Yến cười ha hả: "Nếu đã như vậy, tại sao Lý tướng quân vẫn lén lút bán lương thực cho bên đó? Không sợ sự việc bại lộ, hoàng đế của các ngươi sẽ lấy ngươi ra khai đao trước sao?"
"Không có bằng chứng, chỉ là lời nói suông." Lý Duy cười khẩy. "Một đám man di, nói ra liệu có ai tin?"
Thác Bạt Yến nghênh ngang ngồi xuống, nhìn Lý Duy nói: "Lý tướng quân, năm đó hoàng đế quý quốc khởi sự ở Nhạn Sơn cũng chỉ có vài trăm người. Nay Đại Yến của ta so với hắn lúc trước, có thể nói là một trời một vực. Không nói đâu xa, chỉ riêng việc sở hữu mười vạn quân cũng đủ để so kè với Đại Minh. Quý quốc vây mà không đánh, chẳng phải cũng vì không gánh nổi tổn thất sao? Hươu chết về tay ai còn chưa biết được. Nếu Lý tướng quân không cầu công danh mà chỉ cầu tài phú, chúng ta cũng có thể thỏa mãn, hơn nữa những gì chúng ta có thể cho, Giang Hạo Khôn không thể cho nổi đâu."
Hắn đặt một cái bọc đang cầm trong tay lên bàn, tiếng kim loại va chạm nghe thật vui tai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT