Con trâu già kéo xe rống lên mấy tiếng, dường như cảm nhận được tâm trạng của Thái lão hán, cái đầu to lớn của nó vươn tới, cọ cọ vào người lão. Con trâu già là một trong những tài sản lớn nhất của Thái lão hán, nếu không phải năm nay giá than trắng tăng mạnh, lão đã chẳng nỡ để nó ra ngoài kéo xe vào tiết trời này, lỡ gãy chân thì hỏng hết. Nhưng dù vậy, hễ đi trên đường bằng, lão luôn cố hết sức mình kéo xe để trâu tiết kiệm sức lực, chỉ đến khi lên dốc mới để nó gắng sức.
Vào thành, lão đi thẳng đến Tây thị. Nói ra, từ khi Đại Việt diệt vong, Đại Minh thành lập, điều khiến Thái lão hán cảm nhận sâu sắc nhất là vào Việt kinh thành không cần nộp tiền nữa. Những năm trước vào thành đều phải nộp thuế cửa thành. Thu nhiều hay ít hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng của mấy vị quân gia gác cổng. Vui thì một hai văn cũng cho qua, không vui thì mấy chục văn cũng không xong. Kéo một xe than lớn như lão, không có một hai lượng bạc thì đừng hòng vào được.
Bây giờ, khoản tiền đó đã được miễn.
Đương nhiên, đến Tây thị thì vẫn phải nộp thuế.
Vẫn là mùa đông năm ngoái đã tới, nhìn Tây thị không có gì thay đổi, Thái lão hán trong lòng cũng cầu mong quan sai thu thuế đừng thay đổi. Những người cũ dù sao cũng quen mặt, tiền đút lót cũng không ít, ít nhiều vẫn có chút tình cảm. Chỉ sợ nhất nhất triều thiên tử, nhất triều thần, thay một đám thu thuế mới, hôm nay chắc chắn lại phải tốn thêm một khoản.
Xe bò dừng dưới cổng chào to lớn của Tây thị. Thấy một gã thuế lại từ căn nhà nhỏ bên cạnh bước ra, Thái lão hán trong lòng nhẹ nhõm hẳn, vẫn là gã thuế lại cũ, lại còn là người cùng họ với lão, cũng họ Thái.
"Lão Thái, đến sớm vậy!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play