"Vâng, thưa nương nương." Cảnh Tiền Trình cúi người nói: "Quận Xuất Vân trước nay thổ phỉ hoành hành, chính lệnh không thông, người Tề mặc kệ, nhưng Đại Minh đế quốc chúng ta không thể dung thứ những chuyện này, tự nhiên phải diệt trừ mầm họa. Vì vậy, hai đại thủ lĩnh thổ phỉ là Tề Khang và Tần Siêu, hạ quan chuẩn bị công khai xử tử, treo cổ chúng trước mặt toàn thể dân chúng quận thành Xuất Vân."
"Hai kẻ này bao năm qua không biết đã hại bao nhiêu dân chúng, chết chưa hết tội." Mẫn Nhược Hề mỉm cười nói: "Nhưng chỉ có vậy e là không đủ. Nạn thổ phỉ ở quận Xuất Vân đã nhiều năm, dây mơ rễ má với địa phương, e rằng đa số người dân đều có chút liên hệ với chúng. Chỉ giết hai tên thủ lĩnh, sợ rằng chẳng bao lâu sau, gió xuân lại thổi, mầm mống lại sinh, đến lúc đó lại có Lý Khang, Vương Siêu nào đó xuất hiện. Cảnh đại nhân, ngươi định cứ đi tiễu phỉ mãi sao?"
Cảnh Tiền Trình sững sờ.
"Quận Xuất Vân trước kia là nơi giao nhau của ba nước, sau này sẽ là nơi giao nhau của bốn nước. Bệ hạ rất coi trọng nơi này, nói muốn biến nó thành một đầu mối giao thông của bốn nước. Nếu nạn thổ phỉ không dẹp yên, làm sao có thể thành công?" Mẫn Nhược Hề nói.
"Ý của nương nương là?" Thân thể Cảnh Tiền Trình run lên, sắc mặt trắng đi vài phần.
"Giết hai người sao đủ?" Mẫn Nhược Hề cười nhạt, "Cảnh đại nhân, ván cờ này Hạ sư thua rồi, ngươi đi nhặt hết quân đen trên bàn cờ vào hộp đi."
Nói xong, Mẫn Nhược Hề đứng dậy, đi thẳng vào trong phòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT