"Nhất định phải phân cao thấp với họ sao?" Mẫn Nhược Hề thấp giọng nói.
"Dù ta không muốn, họ có không muốn không?" Tần Phong nói: "Dù ta không đi đánh họ, cuối cùng cũng có một ngày, họ sẽ đến đánh ta. Thiên hạ nhất thống, một mục tiêu hấp dẫn biết bao! Ngay cả Tần Đế nghèo rớt mồng tơi ở Ung Đô, cũng chưa chắc không có suy nghĩ này."
Mẫn Nhược Hề im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Hôm qua, sứ thần của Sở quốc ở Việt Kinh đã gửi cho ta một lá thư, là do mẫu hậu tự tay viết."
"Ồ!" Tần Phong nhàn nhạt đáp một tiếng.
Ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Tần Phong, Mẫn Nhược Hề nói: "Sức khỏe của mẫu hậu không tốt, từ đầu hè đến giờ, gần như không xuống giường được, e rằng không còn nhiều thời gian. Từ khi phụ hoàng qua đời, sức khỏe của mẫu hậu vẫn không tốt, ta bỏ nhà ra đi, cũng là một đả kích lớn đối với bà."
"Nhớ bà ấy rồi à?" Tần Phong hỏi.
Mẫn Nhược Hề không nói gì, gật đầu: "Mẹ con liền lòng, sao có thể không nhớ. Trước đây cảm giác của ta không mãnh liệt lắm, nhưng nhìn Tiểu Văn, Tiểu Vũ lớn lên từng ngày, cảm giác nhớ nhung này lại càng ngày càng mạnh mẽ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play