Người chiến thắng luôn cảm thấy mình có quyền đòi hỏi một điều gì đó từ kẻ thua cuộc. Gần mười vạn đại quân, không phải ai cũng sẽ nghiêm chỉnh tuân thủ quân kỷ. Chỉ cần có một hai kẻ đục nước béo cò, rất có thể sẽ làm hỏng cả nồi canh ngon.
Bây giờ Tần Phong cần sự ổn định.
Việc canh gác an ninh trong thành vẫn do Thành môn quân của Việt Kinh phụ trách. Trương Giản tuy đã chết, nhưng Phó thống lĩnh Giản Phóng vẫn còn. Trận chiến Long Du đã đưa danh tiếng của vị tướng quân quận binh vô danh này lên đến đỉnh cao. Cộng thêm một Tiêu Ninh ở bên cạnh phụ tá, và hầu hết các tướng lĩnh của Thành môn quân đều là con cháu của các gia đình quyền quý trong thành, nên mọi việc cũng diễn ra bình lặng. Tần Phong nghe nói, Giản Phóng chỉ xử lý vài tay chân thân tín của Trương Giản mà thôi.
Đương nhiên, trong những ngày tới, những việc này sẽ được Thái Bình quân tiếp quản từng bước. Số phận của đội quân Thành môn quân này chỉ có thể là bị giải tán.
Đứng trước hoàng cung, Tần Phong không khỏi cảm khái. Hoàng cung nguy nga, tráng lệ gần như làm lóa mắt hắn. Hắn đã từng thấy hoàng cung của người Sở, không thể nào so sánh được với sự khoa trương của tòa nhà trước mắt.
Người Sở có tiền, ngay cả người Tề cũng phải thừa nhận điều này. Nhưng các hoàng đế của Sở Quốc từ trước đến nay đều có thói quen cần kiệm. Dù là Mẫn Uy hay Mẫn Nhược Anh, nhu cầu về vật chất dường như đều rất thấp. Họ là hoàng đế, mà vợ cũng chỉ có hai người. Như Mẫn Nhược Anh, vị Hoàng quý phi mới cưới cũng là trong tình huống hắn không tình nguyện, vì đại cục chính trị mà phải đón trưởng công chúa của Tần Quốc.
Đối với một người có hoài bão lớn như Mẫn Nhược Anh, nhiều vợ, nhiều con đều sẽ tốn thời gian của hắn. Và hắn thà dành thời gian của mình để xử lý chính sự, chăm chỉ tu luyện võ công.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT