Vương Hạo Vũ chết không nghi ngờ gì đã phủ lên một tầng bóng ma trong lòng Trần Mông và những người khác.

"Tử thần đang ở ngay bên cạnh chúng ta..." Trần Mông lặp lại câu nói này, bỗng nhiên hai mắt co rút, "Mẹ kiếp, kiểm tra đồ vật mỗi người đang mang, không thuộc về mình thì không được mang trên người!"

Mọi người vừa nghe liền hiểu, lập tức kiểm tra, nhưng không thu hoạch được gì, ngoài cây bút kia, tất cả mọi thứ đều là của chính bọn hắn.

"Đi, rút lui thôi!"

Trần Mông vung tay lên, đám người ồ ạt từ trong biệt thự đi ra.

"Kiểm tra xe! Nhanh lên!" Trần Mông ra lệnh. Kẻ Sáng Tạo Tử Vong có thể thần không biết quỷ không hay đặt một cây bút trên khay trà phòng khách, không chừng sẽ động thủ với xe. Màn hình Nhậm Thạch Lâm chết thảm hắn đã từng xem qua.

Mấy người kiểm tra kỹ càng ba chiếc xe từ trong ra ngoài, mọi thứ đều bình thường.

Trần Mông từ bên hông lấy ra một khẩu súng lục nói: "Mọi người chia nhau hành động. Đại Lực, Hoa Tử, và Tĩnh Nhiên, các ngươi đi cùng xe với ta. Bây giờ kiểm tra trang bị của mình đi, nếu bị cảnh sát chặn lại, nhớ kỹ viên đạn cuối cùng hãy để lại cho mình!"

"Vâng!"

Tạch tạch tạch!!!

Mấy người thi nhau rút súng ra, kiểm tra đạn dược. Thấy cảnh này, cư dân mạng trực tiếp kinh hãi.

"Mẹ kiếp! Mỗi người một khẩu súng ngắn 64?"

"Không hoàn toàn đúng. Khẩu trên tay Trần Mông hình như là súng ngắn 9mm kiểu 92."

"Đám người này quá nguy hiểm, với hỏa lực này thì có thể tấn công một đồn công an luôn đấy!"

"Đúng vậy, nếu bị dồn đến đường cùng, lỡ làm tổn thương người vô tội thì sao?"

"Thật sự cho rằng streamer không nghĩ ra sao? Tại sao lần này streamer lại thay đổi phương thức chơi? Tôi mãi không hiểu rõ, nhưng bây giờ thì đã biết rồi."

"Tầng trên nói thẳng đi, đừng có úp mở!"

"Những người này hỏa lực rất mạnh, streamer có thể sẽ khó tóm gọn bọn họ trong một mẻ, cho nên mới dùng phương thức săn lùng. Như vậy mọi người đều có đường trốn, như vậy không đến mức dồn họ vào đường cùng, họ sẽ tìm mọi cách để trốn thoát chứ không phải đi giết người. Đó chỉ là chuyện làm khi đường cùng mà thôi."

"Nghe có lý đấy..."

Chín người tổng cộng hai chiếc xe. Theo tiếng động cơ gầm rú, hai chiếc xe việt dã lao như tia chớp đen vào màn đêm.

"Hắc Tử ca, không ổn rồi, cái livestream này..."

Trần Mông nói: "Ta đã thấy rồi, rất khó giải thích!"

"Hắn có phải đã xâm nhập vào điện thoại di động của chúng ta, lợi dụng camera của điện thoại di động chúng ta không?" Lý Tĩnh Nhiên nói xong liền lấy tay che camera, nhưng phòng livestream vẫn đang phát sóng hoàn hảo.

"Vô dụng, ta đã thử rồi, trừ khi trên xe này có camera ẩn, không thì đúng là gặp ma rồi!" Trần Mông nói.

"Bây giờ sao? Cảnh sát chắc chắn cũng đang xem livestream!"

"Xem thì cứ xem đi, chúng ta không nói đi đâu thì bọn họ cũng không tìm thấy chúng ta. Bây giờ tất cả mọi người hãy chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, hai mươi bốn giờ sau, livestream kết thúc, mọi chuyện sẽ kết thúc." Trần Mông nói.

"Thế Dương ca và bọn họ thì sao? Có cần thông báo cho họ không?"

"Không cần, trước khi tách ra ta đã nói cho hắn biết rồi, hai mươi bốn giờ sau, chúng ta sẽ tập hợp lại!"

Lúc này, trên một chiếc xe khác, Triệu Húc vừa lái xe vừa hạ cửa kính xe xuống, sau đó thò tay ra ngoài, tránh né cái camera không biết ở đâu đó, rồi mở tờ giấy Triệu Húc đã đưa cho hắn ra.

"Điện thoại tắt hết, hai mươi bốn giờ sau, tập hợp ở phía bắc thôn Tây Phong!"

Triệu Húc xem xong liền xé tờ giấy mấy lần, buông tay, tờ giấy bay đi theo gió.

"Dương ca, bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Đừng hỏi gì cả, bây giờ tắt hết điện thoại di động của các ngươi đi!" Triệu Húc nói.

"À..."

Giờ phút này, thấy mọi người đã lên đường, Dương Triếp cầm ví tiền cũng ra cửa.

Gọi một chiếc taxi, Dương Triếp ngồi lên ghế lái phụ nói: "Đi đường Tây Ninh đến bệnh viện thành phố, cảm ơn."

"Anh không khỏe sao?" Tài xế liếc nhìn Dương Triếp hỏi, nói thật, đi đường Tây Ninh hắn đương nhiên bằng lòng, bởi vì đi con đường đó đến bệnh viện không phải là tuyến đường gần nhất, sẽ xa hơn một chút. Có tiền ai mà không muốn kiếm, nhưng tài xế lại sợ Dương Triếp thật sự mắc bệnh nặng gì đó bộc phát, lỡ chậm trễ thời gian chết trên xe mình thì sao? Tuy nhiên nhìn lại không giống.

Dương Triếp gật đầu nói: "Cũng được, chỉ là bụng hơi đau một chút, anh đừng lái nhanh quá."

"Được! Được! Tôi nhất định sẽ lái ổn định!"

Lão tài xế lên đường.

Đường Tây Ninh là một con đường dốc thấp phía đông và cao phía tây. Khi xe chạy đến giao lộ đường Tây Ninh và đường Bắc Hải, Dương Triếp rút ra một điếu thuốc, tiện tay ném hộp thuốc lá rỗng ra ngoài cửa sổ.

"Có thể hút thuốc không?" Dương Triếp hỏi.

"Hút đi, không sao đâu."

Dương Triếp châm một điếu thuốc, tay phải đặt ở ngoài cửa sổ, ngón út kẹp một viên bi thép, không lớn không nhỏ, to bằng hạt lạc.

Hút vài hơi thuốc, Dương Triếp gạt tàn thuốc, thuận tay buông lỏng ngón út, viên bi thép rơi xuống đất, sau đó lăn lộc cộc xuống phía dưới.

Viên bi thép lăn một đường đến giao lộ đường Bắc Hải và đường Tây Ninh. Lúc này, hộp thuốc lá mà Dương Triếp ném ra bị gió thổi qua, chuyển hướng sang bên cạnh. Đúng lúc này, viên bi thép chính xác lao thẳng vào hộp thuốc lá. Vì lăn xuống một đường, tốc độ rất lớn, hộp thuốc lá trên mặt đất trượt đi chi chi.

Khi hộp thuốc lá trượt đến giữa đường, một chiếc xe con màu đen từ phía tây lao tới rẽ trái, kết quả đúng lúc đè lên mép đáy hộp thuốc lá.

Phù một tiếng, hộp thuốc lá bị ép, viên bi thép bên trong bị ép đến một phần ba, kết quả với tốc độ cực cao bắn về phía tây bắc, giống như viên bi được bắn ra từ súng tự chế.

Đúng lúc này, một chiếc xe việt dã màu đen từ phía bắc lái tới, rẽ phải.

"Rầm!"

Cửa kính xe mở hé, viên bi thép trực tiếp đập vào thái dương tài xế, chính là Triệu Húc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play