Vu Kiện chăm chú nhìn hình ảnh trực tiếp. Sau khi phân tích đơn giản, hắn đưa ra mấy điểm.
"Cửu Nguyệt, truy tìm điện thoại của Tạ Tiểu Đình và Chu Sơn." "Từ Đào, Tần Lãnh, các anh phụ trách liên hệ với cục quy hoạch thành phố, xác định vị trí trong video, trọng điểm đặt ở vùng ngoại ô. Hắn cố tình thiết lập hạn chế âm thanh, chắc chắn là sợ bị bại lộ!" "Phục Cường, Hàn Khả Tâm, hai anh lập tức dẫn người đến câu lạc bộ Di Mộng, điều tra xem Tạ Tiểu Đình xuất hiện lần cuối cùng ở đâu, mất tích vào lúc nào!"
"Vâng!"
Mấy người lĩnh mệnh lập tức hành động. Vu Kiện tọa trấn bộ chỉ huy, mặt mày bình tĩnh nhìn xem hình ảnh trực tiếp.
Chu Sơn và Tạ Tiểu Đình bị trói trên ghế, nhưng thứ dùng để trói họ chỉ là vải, hơn nữa không trói chặt, hai người chỉ cần mấy lần là cởi được.
Sau khi tay chân được tự do, hai người lập tức từ trong miệng kéo ra một sợi dây thép.
"A!"
Tạ Tiểu Đình vừa kéo, một cơn đau nhói lan khắp toàn thân.
"Đau quá, làm sao bây giờ, tôi không muốn chết..."
"Không muốn chết thì câm miệng!" Chu Sơn khẽ quát một tiếng, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, bởi vì tiếng thét của Tạ Tiểu Đình vừa rồi đã kích hoạt cảm biến âm thanh, tiếng tích tắc của đồng hồ bấm giờ đột nhiên tăng tốc, trực tiếp rút ngắn mười giây!
Tạ Tiểu Đình sợ đến mức vội vàng câm miệng, nước mắt giàn giụa chảy xuống.
"Còn 150 giây, nếu không muốn chết thì cứ làm theo lời hắn, chỉ cần kéo chìa khóa ra, là có thể vứt bỏ cái mặt nạ đáng chết này!"
Chu Sơn nói xong thử kéo xuống, kết quả vừa kéo ra được hai ba centimet, trong dạ dày liền truyền đến một trận nhói đau, đau đến mức hắn rên hừ hừ, ngũ quan vặn vẹo gần như lệch vị trí.
"Ưm..."
Một tiếng thở dốc nặng nề, mồ hôi lạnh trên trán Chu Sơn trong nháy mắt tuôn ra.
"Chết tiệt!"
Chu Sơn lau mồ hôi lạnh, nhìn đồng hồ bấm giờ trên thiết bị của Tạ Tiểu Đình, còn 135 giây. Đồng hồ bấm giờ của hai người là đồng bộ, cho nên của mình cũng là 135 giây.
Hoặc là chết! Hoặc là tàn phế!
Hô!
Chu Sơn thở hắt ra, lần nữa nắm chặt sợi dây thép, dồn lực đột nhiên kéo một phát. Lưỡi câu nhỏ nhắn tinh xảo như một chiếc mũi cày sắc bén vô tình, trực tiếp rạch một lỗ hổng lớn trên thành dạ dày của hắn! Máu thịt xoay tròn! Dù xương đầu cứng đến mấy cũng không thể chịu được kiểu đâm xuyên này!
"A!"
Chu Sơn hét thảm như bị mổ heo, tiếp theo "lộc cộc lộc cộc", trong miệng tuôn ra một ngụm máu đặc, trực tiếp phun vào mặt Tạ Tiểu Đình.
"A!"
Máu tươi đậm đặc khiến Tạ Tiểu Đình lại giật mình. Nhưng ngay lúc này, Chu Sơn bỗng nhiên vọt tới, một tay bịt miệng Tạ Tiểu Đình.
"Cô mà còn lớn tiếng gọi nữa tôi sẽ giết cô!"
Thấy Tạ Tiểu Đình gật đầu, Chu Sơn buông cô ra nói: "Còn 100 giây, nếu cô muốn chết tôi không ngăn cản cô, nhưng tôi không muốn chết, tôi nhất định phải lấy chìa khóa ra!"
"Anh... anh không sao chứ..."
"Tạm thời chưa chết được!" Chu Sơn hít một hơi lạnh, lúc này thân thể vẫn còn đang run rẩy, cơ bắp phần bụng đều co rút. Tuy nhiên hắn cảm thấy chìa khóa và lưỡi câu đã đi vào thực quản.
Tiến lên một bước là sống! Ngồi đợi là con đường chết! Không ngừng cố gắng!
Chu Sơn cắn răng một cái, nắm sợi dây thép lại kéo mạnh một cái nữa.
"A!" "Ô..."
Chu Sơn một tay bịt miệng mình, kết quả một ngụm máu tanh hôi xông lên, trực tiếp từ trong lỗ mũi sặc ra, máu me đầy mặt, đặc biệt kinh khủng.
"Má nó, đến thật đấy à?" "Đây là giết người thật mà, tôi còn tưởng đang quay phim!" "Lầu trên mau đi tìm mẹ đi, đừng ở đây la to gọi nhỏ, trông như chưa thấy sự đời vậy!" "Chính là muốn chơi chết bọn chúng, ai bảo chúng nó làm đủ trò xấu xa, cái này gọi là thiên lý khó dung. Tôi mà là chủ kênh, tôi sẽ cho nó kéo năm cái lưỡi câu, mẹ nó chứ!" "Nhưng mà như vậy có quá đáng một chút không? Quá tàn nhẫn!" "Tê dại, sao lắm thánh mẫu thế? Nếu cả nhà cô bị hắn cưỡng hiếp giết chết cô còn nói như vậy sao?" "Chính là vậy, loại người này chết chưa hết tội, tốt nhất là để hắn kéo cả thực quản ra! Thế mới kịch tính!" "Đừng nói những thứ vô dụng kia, chủ kênh đã vất vả như vậy, thưởng một đợt đi!"
Trong lúc nhất thời, mưa đạn, cá viên, máy bay, hỏa tiễn, tất cả đều hiện lên trong phòng phát sóng trực tiếp, sôi động dị thường!
Chu Sơn run rẩy thở dốc một hơi, còn lại 80 giây, Tạ Tiểu Đình vẫn chưa động đậy.
"Cô mà không làm, cô sẽ chết chắc."
Tạ Tiểu Đình lắc đầu nói: "Tôi sợ không được..."
Chu Sơn không nói gì nữa, lần này hắn trực tiếp che tay trái lên miệng, tay phải kéo sợi dây thép.
"Ư... ư..." "Phụt... phụt..."
Tiếng r*n rỉ, tiếng phun máu. Đã thấy mũi và kẽ hở miệng của Chu Sơn không ngừng bị sặc ra huyết thủy, tích táp, dưới đất chảy một vũng máu, thân thể Chu Sơn cũng đang run rẩy kịch liệt.
"Hô hô hô hô..."
Cứ như mọi người đang nhìn thấy mà giật mình, Chu Sơn bỗng nhiên cười lạnh, sau đó chỉ thấy hắn dời tay trái ra, mở miệng, tay phải dắt sợi dây thép kéo chìa khóa ra. Chỉ thấy trên lưỡi câu và chìa khóa, treo một chuỗi thịt người đỏ trắng giao nhau, vẫn còn tích tắc chảy máu.
"Móa! Nhanh như vậy đã kéo ra rồi!" "Vậy mà không chết! Không khoa học chút nào! Chủ kênh có phải tính toán sai không!" "Loại cặn bã này không chết tôi không vui đâu, tối nay tôi không ngủ được! Ô ô ô..."
Cộng đồng mạng một trận xôn xao. Giờ phút này, Chu Sơn dùng chìa khóa mở mặt nạ tử vong, sau khi thành công tháo xuống, hắn hít thở từng ngụm lớn, mặc dù mỗi lần hít thở đều mang đến đau đớn kịch liệt, nhưng vẫn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Nghỉ ngơi sơ qua, Chu Sơn đặt ánh mắt lên người Tạ Tiểu Đình, thời gian còn lại 35 giây.
"Cô muốn chết hay muốn sống?" "Tôi muốn sống!" "Được! Cô kiên nhẫn một chút! Thời gian chắc hẳn vẫn còn kịp!"
Chu Sơn nói xong đi đến trước mặt Tạ Tiểu Đình, đưa tay cầm lấy sợi dây thép trong miệng cô.
"A!" "Ô ô..."