"Anh đứng ngây ra đó làm gì? Mẹ kiếp!"

Pida mặt đầy sợ hãi nói: "Tôi hình như trông thấy Kẻ Sáng Tạo Cái Chết!"

Câu nói đó của hắn, trong nháy mắt đã khuấy động toàn bộ phòng livestream.

"Đâu đâu? Sao tôi không nhìn thấy?"

"Có đẹp trai không có đẹp trai không có đẹp trai không?"

"Hai thằng này chắc chắn là bị dọa đến sinh ảo giác rồi. Chủ kênh làm sao có thể xuất hiện? Còn không biết cả nước bao nhiêu cảnh sát đang xem livestream đâu, đây chẳng phải là muốn chết? Chủ kênh sẽ ngốc như vậy sao?"

"Cũng không phải là không có khả năng, chủ kênh có thể đeo mặt nạ mà!"

Trong lúc nhất thời, căng thẳng nhất, kích động nhất lại chính là Vu Kiện và đồng đội.

Lâu nay, Kẻ Sáng Tạo Cái Chết xuất quỷ nhập thần, thần long thấy đầu mà không thấy đuôi. Lần này hắn thật sự muốn xuất hiện sao? Ngay cả khi đeo mặt nạ, một khi xuất hiện, hình thể, chiều cao và rất nhiều thông tin khác đều sẽ bị lộ ra. Đối với cảnh sát mà nói, điều đó đơn giản là quá tuyệt vời.

"Cửu Nguyệt, livestream tử vong này nhất định phải quay tốt! Trực tiếp hoàn tất tôi muốn xem lại từng khoảnh khắc." Vu Kiện mặt đầy kích động.

"Cậu cho rằng hắn sẽ xuất hiện?" Hàn Lãnh hỏi.

Vu Kiện nói: "Lâu nay, ngoài một cái bóng lưng không hoàn chỉnh, chúng ta không thu hoạch được gì về hắn. Hắn hiện tại vô cùng tự tin, nhưng một người quá tự tin sẽ trở nên kiêu ngạo. Tôi hy vọng hắn đã bành trướng, như vậy có thể để lại cho chúng ta nhiều thông tin hữu ích hơn! Tôi có một linh cảm, khoảng cách giữa chúng ta và hắn đang ngày càng gần!"

Lâm Cửu Nguyệt lắc đầu: "Tổ trưởng, tôi nhớ không lầm, linh cảm kiểu này của anh đã nhiều lần rồi mà?"

Một dao chém thẳng, Vu Kiện lập tức mặt tối sầm.

Lewis quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài hàng rào, đen như mực, không có gì, nhưng hắn lại có một cảm giác rất bất an. Trong bóng tối đó toát ra một sự bất lành, phảng phất bên trong thật sự cất giấu thứ gì.

Lewis lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi nói: "Không có gì đâu, mau tới đây cứu tôi!"

Pida cầm điện thoại di động, cẩn thận nhìn dưới mặt đất. Khi hắn đến gần Lewis, nhìn thấy cánh tay da tróc thịt bong và cái bẫy kẹp thú kinh khủng đó, không khỏi hít một hơi khí lạnh.

"Cố gắng chịu đựng một chút, tôi lập tức mở ra cho anh."

Pida sau khi xác nhận xung quanh không có cái bẫy kẹp thú nào khác, bỏ điện thoại di động vào túi áo, dùng cả tay chân nén tấm ép một bên của bẫy kẹp thú, kết quả không nhúc nhích chút nào.

"Không thể nào!"

Pida cau mày: "Nó không nhúc nhích, anh chiếu đèn một cái đi!"

Lewis đưa ánh đèn điện thoại đến, nhìn kỹ, chỉ thấy dưới tấm ép có một cây côn thép dựng lên, giống như then cài cửa, vừa vặn chốt chặt tấm ép. Mà cái then cài cửa đó là từ một thiết bị nhỏ gắn thêm trong hộp sắt phía dưới vươn ra, trên hộp sắt có một lỗ khóa.

"Khốn kiếp! Không có chìa khóa thì cái thứ này căn bản không mở ra được!" Pida chửi một câu, "Anh chờ ở đây, tôi về trước nói chuyện với bọn họ đã!"

"Anh đừng đi!"

Lewis mặt đầy tuyệt vọng, máu trên cánh tay vẫn không ngừng chảy, hắn cảm giác muốn kiệt sức.

"Cứu tôi... Cứu tôi với..."

Pida không nhìn thẳng, cũng không quay đầu lại rời đi. Hắn bây giờ một khắc cũng không muốn ở bên ngoài. Cái cảm giác bị người nhìn chằm chằm từ sâu trong lòng khiến hắn run rẩy, cho nên nhìn thấy không cứu được thì hắn kiên quyết quay về.

Lần nữa tiến vào phòng khách sáng sủa, hắn nhẹ nhàng thở phào.

"Anh sao lại về một mình?"

"Cái bẫy kẹp thú đó có cơ quan, căn bản không mở ra được, hình như cần một cái chìa khóa!"

Lúc này Stan Lee cầm cây chùy sắt lớn đi đến trước mặt Pida nói: "Vì sự ích kỷ và nhu nhược của anh, đầu tiên là làm hỏng một con mắt của tôi, bây giờ lại dẫn đến Lewis bị kẹt. Tự anh hoàn thành nhiệm vụ ba đi!"

"Đúng vậy, Lewis không thể cầm tấm gương về, bây giờ anh hãy đập nát xương chân trái đi!" Martin David nói.

Guykre bên cạnh cũng đồng ý, lạnh lùng nhìn Pida.

"Đừng có giở trò gì nữa! Mạnh tay chút, đừng quên là tám mảnh trở lên!"

"Mẹ kiếp!"

Pida tiếp nhận cây chùy sắt lớn, hung tợn nhìn ba người một chút.

Chỉ thấy hắn ngồi xuống, hơi duỗi chân trái ra, sau đó giơ tay phải lên cây chùy sắt lớn.

"Bụp!"

Tay nâng chùy rơi xuống, Pida lập tức kêu thảm ngã trên mặt đất.

Chỉ thấy mũi giày của hắn xẹp xuống, máu tươi từ bên trong chảy ra, toàn bộ xương mu bàn chân đều vỡ vụn, coi như đã bị phế.

Lúc này điện thoại di động vang lên.

Nhiệm vụ lần thứ ba hoàn thành.

Nhiệm vụ lần thứ tư.

Nhiệm vụ một: Chìa khóa quan trọng để giải cứu Lewis bị ném dưới gốc cây, Guykre đi tìm và giải cứu Lewis.

Nhiệm vụ hai: Stan Lee tự móc một con mắt của mình.

Tùy ý chọn một nhiệm vụ, hoàn thành trong vòng năm phút, nếu không toàn bộ thành viên ngẫu nhiên một người sẽ nhận hình phạt.

Stan Lee dùng một con mắt xem xong nhiệm vụ, cả người sụp đổ.

"Khốn kiếp! Lại móc thêm một con mắt nữa là tôi mù!"

Guykre nhìn hắn vẻ mặt sụp đổ, nói: "Tôi đi cứu Lewis! Tìm cho tôi một cây gậy dài một chút!"

Rất nhanh, Martin David tìm thấy cán cây lau nhà.

Thế là Guykre một tay cầm điện thoại, một tay cầm cán cây lau nhà, dò mìn tiến vào sân.

Lewis từ trên điện thoại di động cũng nhìn thấy nhiệm vụ mới. Thật ra chính hắn mang theo cái bẫy kẹp thú cũng có thể đi tìm chìa khóa, vì xích sắt một đầu khác buộc trên cây. Nhưng rất hiển nhiên, bên kia chắc chắn có bẫy, hơn nữa nhiệm vụ chỉ định người, nếu hắn đi tìm, cho dù giải cứu mình, nhưng nhiệm vụ không được hoàn thành.

"Anh vẫn ổn chứ?" Guykre an toàn đi vào gần Lewis hỏi.

"Vẫn chịu đựng được, anh cẩn thận một chút, bên kia chắc chắn còn có bẫy, nhất định phải mở to mắt." Lewis nói.

Guykre mặt đầy tự tin: "Yên tâm, tôi có cái thứ này!" Nói xong, hắn dùng cán cây lau nhà gõ gõ xuống đất.

"Bộp bộp, bộp bộp bộp..."

Guykre vừa gõ xuống đất, vừa thận trọng tiến lên. Khoảng cách ngắn ngủi ba bốn mét, hắn đi gần một phút.

Khi hắn đến gần gốc cây, dưới ánh đèn điện thoại chiếu rọi, cách đó không xa trên mặt đất có thứ gì đó phản quang. Nhìn kỹ, đó là một cái chìa khóa, trên đó có một chiếc vòng inox, phía dưới là một ít cỏ dại.

Lần này Guykre cũng không vội vàng tiến lên lấy chìa khóa, làm gì cũng chắc đó. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm mặt đất, từng chút một tiến lên.

Ngay khi hắn sắp đến gần, cổ hắn đột nhiên bị một sợi dây kéo tới, lạnh buốt.

Tiếp đó là tiếng "phù" nhẹ nhàng.

Hoa!

Từ trên đầu rơi xuống mấy cái bẫy kẹp thú.

"Bụp!"

Một cái trong số đó đập thẳng vào đầu Guykre.

"Rắc!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play