Điên rồi
“A --!!!”
Tiếng thét thống khổ vang vọng cả núi rừng, nỗi tuyệt vọng và sợ hãi vô tận khiến người ta như bị dội một gáo nước lạnh.
“Cứu mạng, cứu tôi với!!”
Tiếng hét đau khổ của cô gái khiến một số du khách chần chừ giảm tốc độ, nhưng những du khách khác lại chạy càng nhanh hơn! Trên mặt bọn họ chỉ còn sợ hãi và chết lặng, nóng lòng muốn chạy càng nhanh càng tốt.
Chỉ cần vượt qua người khác, bọn họ sẽ có thể sống sót!
“Đồ ngốc, cô dừng lại làm gì! Chạy mau!”
Lâm Hi phẫn nộ quát lớn, Thạch Đào mồ hôi lạnh đầy người, phát hiện bản thân lại vô thức dừng bước.
Người phụ nữ hô cứu mạng là Miêu Phương Phỉ cùng một "gia đình" với gã!
Thạch Đào từng hợp tác với cô trong mấy hành trình trước. Miêu Phương Phỉ tính tình quái gở, nhưng làm người không tệ, huống hồ cô ta lại còn là du khách cấp một sao cao nhất, là người mạnh nhất trong đội ngũ!
Với thực lực và danh hiệu của cô, tại sao lại rơi xuống cuối đội!
“Đồ đần, còn sững sờ cái gì, muốn chết sao!”
Không, gã không muốn chết. Gã còn đang mang theo Bính Cửu!
Bị Lâm Hi đẩy mạnh, Thạch Đào giật mình bước thêm một bước, nhưng bước chân kia lại vô cùng nặng nề!
“Giúp tôi! Mạng của tôi cho anh, tôi sẽ cho anh mạng sống của tôi --!!”
Âm thanh của Miêu Phương Phỉ càng thêm thống khổ. Trái tim Thạch Đào run lên, muốn bịt tai lại, chạy càng ngày càng chậm. Gã không đủ lạnh lùng quyết đoán, nhưng gã cũng không có can đảm quay đầu.
Là yếu đuối, là bản năng, là sợ hãi.
Sợ hãi đối với quái vật, sợ hãi đối với việc Miêu Phương Phỉ sắp tử vong, nhưng điều khiến Thạch Đào sợ hơn nữa là Bính Cửu sẽ bất mãn với biểu hiện vừa nãy của mình, vứt bỏ gã!
Hướng dẫn du lịch đều không phải là người bình thường, Bính Cửu lại còn điên hơn nữa. Những kẻ đối nghịch với hắn đều chết cả rồi, thậm chí đôi khi chỉ vì chút chuyện nhỏ.
Không ai đoán nổi suy nghĩ của người điên!
“Trở về.”
Trở, trở về? Thạch Đào chạy mấy bước theo quán tính, bỗng nhiên dừng lại, không dám tin!
Nhưng hướng dẫn viên du lịch trên lưng gã, đúng là lại nói --
“Trở về.”
Những du khách chạy lên đầu tiên đều phát hiện có điều không đúng, lo sợ quay đầu lại sụp đổ phát hiện Thạch Đào cõng Bính Cửu xoay người sang chỗ khác, đang chạy trở về!
Bính Cửu lại "nổi điên", Thạch Đào tuyệt đối không dám chống lại Bính Cửu.
Vậy bọn họ phải làm sao bây giờ! Miêu Phương Phỉ là du khách mạnh nhất trong lữ đoàn, ngay cả cô cũng không có cách nào đối phó quái vật thì bọn họ càng không có khả năng chiến thắng!
Các du khách sợ hãi quái vật, nhưng còn sợ phải rời khỏi Bính Cửu hơn. Có mấy người cắn răng bất chấp tất cả tiếp tục chạy tới nghĩa trang Tiểu Long, không quay đầu lại. Cũng có mấy người do dự, cuối cùng lựa chọn quay người.
Chỉ là bọn họ không về được mấy bước đã gặp Lâm Hi nổi giận đùng đùng bước đến.
“Dừng lại làm gì, không muốn sống nữa à!”
Lâm Hi như muốn vỡ giọng, tóc chật vật dính ở trên mặt: “Anh Cửu bảo mấy người cút, tất cả đều cút! Đừng có cản đường ở đây!”
“Lâm Hi nói rất đúng, anh Cửu cho phép chúng ta đi trước, anh ấy sẽ đến sau.”
Vương Bành Phái cười ha hả, lau nước mưa lăn trên mặt béo, tay cầm tấm bản đồ không hoàn chỉnh, trấn an những người đang khủng hoảng:
“Ở đây cách nghĩa trang Tiểu Long không xa, anh Cửu ngăn cản thứ kinh khủng nhất, mấy đứa tôm tép thì chúng ta cũng có thể xử lý.”
“Có thể, nhưng...”
Có người thoáng chần chừ nhìn về phía Bính Cửu phương, có vẻ do dự.
“Nhưng mà cái gì! Cái thứ ngu dốt này, không thấy chúng ta đều đã đến tận đây à! Anh Cửu sẽ không để chúng ta chết!”
Lâm Hi như mắc chứng cuồng loạn chửi mắng không ngừng, cãi chày cãi cối, lại ngoài dự kiến chửi đến mức khiến bọn họ an tâm. Mấy người họ không đắn đo nữa, lập tức vội vã chạy đến nghĩa trang Tiểu Long. Trên đường gặp được mấy người chạy trước, bọn họ đang đối phó với một vài quái vật nhìn như sơn tiêu.
Đều là người từng trải, các du khách nhanh chóng cùng nhau giải quyết kẻ địch. Sau đó những lần gặp phải tập kích trên đường đều là hữu kinh vô hiểm, cuối cũng cũng đến nơi.
Tạm thời an toàn, nhưng không có hướng dẫn du lịch dẫn đầu, bọn họ không cách nào bước vào. Các du khách chỉ có thể canh giữ bên ngoài nghĩa trang Tiểu Long, tự tìm chỗ tránh mưa rồi sững sờ xuất thần, tiêu hóa nỗi sợ hãi trong lòng.
Hồi lâu, có người nổi giận mắng một câu.
“Tên ngốc Thạch Đào đó... Xém chút bị gã hại chết.”
“Giờ thì tốt rồi, để xem Bính Cửu tra tấn gã đến chết như nào đi.”
Bọn họ hiểu rõ, Bính Cửu ra lệnh Thạch Đào trở về nhất định không phải là vì cứu Miêu Phương Phỉ.
Khả năng lớn nhất có thể là trừng phạt vì Thạch Đào không tuân theo mệnh lệnh, tự ý dừng lại.
Trong quá khứ, Bính Cửu thường xuyên làm như thế. Trong lúc hắn dẫn dắt lữ đoàn, hắn chính là vị vua duy nhất. Nếu ai dám có ý định riêng của mình sẽ không có kết cục tốt.
“Xùy... Đến lúc mày gặp nạn cũng không ai muốn đến cứu đâu.”
Không biết là ai trào phúng một câu.
“Tốt bụng nhỉ, giờ còn muốn chạy về cứu người à?”
Người kia thẹn quá hoá giận nghẹn họng, lạnh lùng nói: “Đều là ruồi cùng một tổ, còn giả vờ cái gì!”
Hiện trường lập tức lâm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách.
Đúng vậy. Sợ chết, bọn họ đều sợ chết.
Trải qua càng nhiều hành trình, bọn họ càng sợ chết.
“Tại sao tôi lại bị chọn đến Say đắm Tương Tây chứ...”
Có người sup sụp nức nở: “Đều phải chết, cuối cùng chúng ta cũng đều phải chết...”
“Nói không chừng Bính Cửu đi để cứu người -- ”
Có người dường như muốn an ủi, nhưng vừa mở miệng liền đột ngột dừng lại.
Bính Cửu có thể đi cứu người sao?
Không thể nào.
Bọn họ hiểu rõ Bính Cửu là loại hướng dẫn du lịch gì.
Thay vì ôm lấy hy vọng, không bằng trực tiếp tuyệt vọng.
“Tại sao, tại sao lại là tôi...”
Bầu không khí bi thương bao trùm tất cả mọi người. Đó là sự thương cảm giữa những người cùng hoàn cảnh, vô vọng chờ đợi.
Chỉ có Lâm Hi và tên mập vẫn nhìn về phía đường núi, như đang chờ đợi ai đó xuất hiện. Ánh mắt Lâm Hi cũng ngẩn ra, không một tia cảm xúc, giống như chờ đợi sẽ mang đến một điều gì đó. Nhưng trong mắt gã mập lại có vài phần suy tư.
Bính Cửu... Hình như đã có chút khác.
**
Không còn những du khách khác, trong núi liền trở nên quạnh quẽ. Thạch Đào cõng Bính Cửu từng bước đi về phía Miêu Phương Phỉ đang không ngừng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Đầu óc gã trống rỗng, gân ở bắp chân đều đang quay vòng. Nhưng kinh nghiệm của một cựu vận động viên giúp gã vẫn có thể hành động bình thường ngay cả khi thần kinh căng thẳng cực độ.
“Anh muốn cứu Miêu Phương Phỉ, đúng không?”
Giọng nói thờ ơ của Bính Cửu quanh quẩn bên tai khiến Bính Cửu gần như muốn lắc đầu vì sợ hãi ập đến. Nhưng gã cũng nghe được tiếng kêu nghẹn ngào thảm thiết và tuyệt vọng của Miêu Phương Phỉ.
“Vâng.”
Thạch Đào nghe thấy những lời từ miệng mình, cảm thấy bản thân điên rồi.
Lần này chỉ sợ sẽ xong đời (*).
Đáy lòng Thạch Đào rét lạnh, gã biết Bính Cửu là bạo quân ghét những du khách có ý định riêng.
Gã hối hận vì đã thốt ra câu nói kia, nhưng cũng không quá hối hận. Gã thật sự không muốn nhìn đồng đội của mình chết đi.
Dù đây là một hành trình tàn khốc.
“Được rồi.”
Ngữ điệu của Bính Cửu vẫn thờ ơ lãnh đạm, như giọt mưa rơi trên cành lá. Nhưng Thạch Đào lại cảm thấy âm thanh của hắn có chút êm tai.
“Lát nữa lùi lại cho tôi.”
Vệ Tuân ra lệnh. Thấy Thạch Đào sửng sốt, sợ gã không nghe rõ, Vệ Tuân lặp lại: “Cõng cũng được.”
Một thứ gì đó thoáng qua trong lòng, Thạch Đào không miêu tả nổi cảm xúc trong tim mình lúc này. Tay hắn bận rộn quấn thêm vài vòng dây leo núi, cố định chắc chắn Bính Cửu. Giờ mới nhớ ra mình vẫn chưa trả lời, vội hoảng loạn nói:
“Vâng!”
Vệ Tuân không để ý Thạch Đào, hắn nhìn chòng chọc vào con quái vật màu đỏ đang cắn xé trên vai Miêu Phương Phỉ, lắc cờ một cái. Tấm vải đỏ thấm đầy nước mưa rủ xuống, hình như cái cán trong tay Vệ Tuân còn có một dây tua rua đỏ.
“Chạy.”
Thạch Đào bỗng co giò chạy, nhanh như một cơn gió. Đã hai ba phút từ khi gặp nạn mà Miêu Phương Phỉ còn chưa chết. Một con rắn hoa bằng cánh tay hung hãn trèo lên bả vai Miêu Phương Phỉ, cùng con quái vật hình dạng như đứa trẻ bị lột da chiến đấu trên không.
Được rắn hoa yểm hộ, Miêu Phương Phỉ liều mạng muốn gϊếŧ chết quái vật. Nhưng đao trong tay cô chém lên người quái vật cũng chỉ có một tiếng "Phốc" trầm vang, như chém vào một bề mặt cứng rắn. Mà hàm răng bén nhọn của quái vật lại có thể xé rách con hắn hoa dễ như trở bàn tay!
Nhìn thấy các đồng đội vứt bỏ cô chạy đi, Miêu Phương Phỉ tuyệt vọng cùng cực, nhưng vẫn còn liều mạng chống cự.
Cô không muốn chết!
“Hít -- ”
Một tiếng rít lên yếu ớt, con rắn hoa nhẹ nhàng ngã xuống như một ống nước vỡ, không động đậy được nữa. Mất đi trở ngại, quái vật trực tiếp cắn về phía cổ họng Miêu Phương Phỉ! Miêu Phương Phỉ vẫn không bỏ cuộc, cô ngoan cố há miệng, răng nanh bén nhọn như răng rắn phát ra ánh sáng xanh kịch độc. Đúng là muốn cắn nhau với quái vật, vùng vẫy giãy chết!
Ầm --
Máu động vật tanh hôi ấm áp dán lên mặt, Miêu Phương Phỉ bối rối, nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra. Đến khi một tiếng quát nghiêm trọng như sấm chớp xuyên qua linh hồn cô.
“Miêu Phương Phỉ, về đội!”
Trên lá cờ đỏ của hướng dẫn du lịch là con quái vật màu máu. Cột cờ quét ngang, Vệ Tuân nhanh chóng xô ngã Miêu Phương Phỉ đang sững sờ tại chỗ, tránh đi ánh đỏ từ trong rừng bắn tới!
“Éc --!!”
Âm thanh thảm thiết chói tai của con thú như tiếng trẻ sơ sinh khóc ré tràn đầy oán hận! Quái vật không chết, dù Vệ Tuân có đập nát sọ nó vẫn nhảy nhót tưng bừng như cũ. Lúc này Thạch Đào nhanh trí tiến lên một bước, che Miêu Phương Phỉ ở phía sau, như vậy thì Vệ Tuân sẽ không cần bận tâm đến cô để tập trung chiến đấu!
Cánh tay phải bởi vì dùng quá nhiều sức mà tê dại, Vệ Tuân phất phất tay, cán cờ trong lòng bàn tay nóng bừng lên.
Cờ của hướng dẫn du lịch đang nóng lên, từ lúc Miêu Phương Phỉ rời đội đến giờ càng ngày càng nóng!
【 Hướng dẫn du lịch kinh nghiệm phong phú trong bất cứ trường hợp nào cũng có thể dẫn du khách của mình về đội! 】
Quả nhiên, cờ hướng dẫn du lịch có thể phô bày uy lực mạnh mẽ đối với "trở ngại" ngăn cản Miêu Phương Phỉ trở về!
“Éc --!!”
“Éc --!!”
Dáng hình máu me quay về che lấp bóng cây ở trung tâm, hót vang âm thanh phảng phất quái dị như đang kêu gọi. Ngay lúc này, một con quái vật xuất hiện từ sau lưng nó!
Miêu Phương Phỉ bị thương nặng vẫn cắn răng xoay người bò lên, tay cầm lưỡi dao, ánh mắt hung dữ như sói mẹ, âm thầm liếc mắt ra hiệu với Thạch Đào. Thạch Đào đè thấp cơ thể, toàn thân đều đang căng cứng, chuẩn bị mang Bính Cửu chạy trốn bất cứ lúc nào.
Miêu Phương Phỉ đã được cứu trở về, bây giờ bọn họ hoàn toàn có thể nhân cơ hội nhanh chóng chạy trốn. Không ai có thể tưởng tượng nổi sức mạnh của hai con quái vật to lớn này!
Đến nghĩa trang Tiểu Long là an toàn rồi!
Nhưng --
“Xông lên.”
Vệ Tuân từ trước đến giờ đều không có ý định trốn chạy! Hắn muốn thử một chút uy lực của cờ hướng dẫn du lịch, xem thực lực sau khi bản thân thay thế Bính Cửu sẽ như thế nào!
Tính chất đặc biệt của hướng dẫn du lịch khiến Vệ Tuân nhất định phải luôn đi đầu đội ngũ, phải đối mặt với các loại nguy hiểm. Sớm muộn gì cũng phải chiến đấu, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất!
Những con quái vật gặp phải trên đường trước khi đến khu tham quan đầu tiên đều tương đối yếu. Có Thạch Đào ở bên, Vệ Tuân có thể tiến lùi thử uy lực của cờ hướng dẫn du lịch cờ và ra lệnh cho Thạch Đào dẫn hắn chạy trốn.
Vệ Tuân trực tiếp nhập vai hướng dẫn du lịch nghiêm túc chơi cái trò chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ này.
Quan trọng hơn là, bản tính truy đuổi sự nguy hiểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ chưa bao giờ biến mất, Vệ Tuân thích chủ động nghênh chiến, thích mạo hiểm, hắn tuyệt đối sẽ không làm người bình thường!
Hai con quái vật một trái một phải nhào về phía Vệ Tuân, hót vang âm thanh khủng bố có thể làm cho người can đảm cũng phải kinh hãi. Thạch Đào sợ tới mức đại não trống rỗng nhưng cơ thể vẫn trung thành phục tùng mệnh lệnh của Vệ Tuân, cõng hắn xông tới!
Điên rồi, đều điên rồi!
Nửa người trên đứng dậy, Vệ Tuân nở nụ cười hưng phấn đến gần như là điên cuồng. Hắn giơ tay nhấc ngang cột cờ, chủ động đâm về quái vật!
Đi chết đi!
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau sẽ là tên điên Tiểu Tuân Tuân!
Huhu số lần nhấp vào bộ sưu tập đã gấp ba rồi, các thiên thần nhỏ vẫn chưa xem à QAQ
Đừng có đợi nuôi mập mà qaq, muốn khiến Tuân Tuân có thể lên tới xếp hạng cao hơn qwq
- ----------------
Sơn tiêu: Trong thần thoại Trung Quốc, sơn tiêu là những con ma một chân trên núi. Baidu Click để xem ảnh
(*) Gốc là 栽了, theo ý hiểu của mình là gặp khó khăn, ngã xuống, rớt đài, nên mình chọn một cụm từ có nghĩa tương tự mà mình cảm thấy phù hợp hơn và có tính biểu cảm hơn.
Bính Cửu điên khùng
“Éc --!!!”
Quái vật dang rộng tứ chi, lướt giữa khu rừng như sóc bay nhào về phía Vệ Tuân, chúng nó phát ra tiếng kêu thảm thiết. Bỗng nhiên trong đầu Vệ Tuân vang lên một giọng nữ dịu dàng vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Tiểu Tuân, đến đây, đến chỗ mẹ này.”
Âm thanh của mẹ trong trí nhớ Vệ Tuân kéo theo những đoạn ký ức tuổi thơ hạnh phúc ngắn ngủi.
“Tiểu Tuân không cần phải sợ, mau đến với mẹ.”
Mẹ giang hai tay ra, mỉm cười âu yếm, chờ Vệ Tuân đến lăn vào lòng bà.
Nhưng thứ lao đến lại là một cái cờ hướng dẫn du lịch!
Đầu cột cờ đâm xuyên ngực, "mẹ" bị mũi nhọn làm bị thương thê thảm tru lên, biểu hiện đau buồn không dám tin, lệ rơi đầy mặt.
Người có lòng dạ sắt đá thấy cảnh này e rằng cũng sẽ do dự, nhưng Vệ Tuân lại gằn giọng cười.
“Mẹ yên tâm.”
Vệ Tuân nói khẽ: “Con không sợ.”
Cột cờ đâm xuyên qua cơ thể con quái vật. Trong phút chốc, da thịt của "mẹ" bị lột ra hoàn toàn, lộ ra máu thịt đỏ tươi, từ người biến thành quái vật có hình dạng như trẻ sơ sinh bị lột da. Sự thay đổi này thậm chí có thể dọa cho người khác sợ vỡ mật. Đồng tử Vệ Tuân đột nhiên hơi co lại, nhưng không phải vì sợ hãi.
Mà là hưng phấn!
Vụt!
Một con quái vật khác nhân cơ hội nhào về phía Vệ Tuân, hàm răng sắc nhọn hung ác cắn vào tay phải đang cầm cột cờ của hắn, trực tiếp cắn đôi cổ tay hắn. Máu đen chảy ra - răng của nó có độc!
Nhưng Vệ Tuân lại bình tĩnh đổi cột cờ sang tay trái, cột cờ xuyên qua màn mưa đánh bay con quái, không để ý đến việc trên nanh vuốt quái vật toàn là máu thịt của hắn! Quái vật gào thét thảm thiết, âm thanh đinh tai nhức óc bên tai Vệ Tuân liền hóa thành một giọng nam bình tĩnh nghiêm nghị.
“Tiểu Tuân, tự làm khổ mình là biểu hiện của kẻ yếu.”
Là giọng nói của anh trai. Khi Vệ Tuân còn bé từng thầm muốn tự hại để nếm thử cảm giác đau đớn thì bị anh trai nghiêm khắc ngăn cản. Người đàn ông có ngoại hình tương tự Vệ Tuân nhưng lớn tuổi và nghiêm túc hơn vươn tay:
“Lại đây, đưa dao cho anh.”
Vệ Tuân dùng sức vung "dao". Nhìn thấy "anh trai" cũng bị lột da biến thành quái vật, Vệ Tuân lại càng cười vui vẻ:
“Anh trai anh nhìn xem, em mạnh lên này.”
Hình như khi đổi sang tay trái cờ hướng dẫn du lịch có sức mạnh lớn hơn, lớp ngoài cứng rắn của quái vật đối với hắn chẳng khác gì đậu hũ non. Hoàn toàn không thể ngăn cản công kích của Vệ Tuân. Miêu Phương Phỉ trước đây còn muốn viện trợ, bây giờ đến cô còn thấy choáng váng!
Vệ Tuân không chút nương tay tàn nhẫn đánh hết phát này đến phát khác lên người quái vật, da thịt nhớp nháp bắn tung tóe. Giờ phút này hắn càng cười càng hưng phấn, trong mắt chỉ còn quái vật!
“A -- ”
Con quái vật có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, cờ hướng dẫn du lịch có sức mạnh vượt trội, chiến đấu đẫm máu như cường giả (*). Trò chơi du lịch này còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn cả tưởng tượng của Vệ Tuân!
“Éc -- ”
Con quái vật bị cột cờ luân phiên đánh trúng gần như đã xẻ làm đôi. Nó thê thảm gào thét, giãy giụa muốn chạy vào rừng sâu nhưng lại bị cột cờ của Vệ Tuân đâm xuyên qua!
Đùng.
Hai quái vật bị cột cờ xuyên qua ngã xuống đất. Con phía sau còn đang bất lực giãy giụa, con phía trước đã bị Vệ Tuân dùng búa đập cho toàn thân nát nhừ, biến thành một bãi máu thịt đỏ tươi nhớp nháp.
Trận chiến kịch liệt kết thúc, Vệ Tuân thở nhẹ. Hắn dần khôi phục từ trạng thái hưng phấn, thậm chí còn chưa hết thòm thèm.
Tuy nhiên sau khi bình tĩnh lại, cái mùi nồng nặc như mùi tanh của cá ươn nửa tháng phả vào mặt làm Vệ Tuân run rẩy hắt hơi một cái. Lúc chiến đấu vẫn luôn tươi cười, giờ lại lộ ra vẻ kinh hãi.
“Hắt xì!”
Tiếng hắt xì không lớn nhưng lại khiến Thạch Đào sợ tới mức run rẩy.
Vệ Tuân rất hài lòng với "thú cưỡi" trong trận chiến vừa nãy, hắn an ủi vỗ vỗ bả vai Thạch Đào, thuận tiện chà luôn vết máu hôi thối dính trên tay.
“Đi gϊếŧ nó.”
Con quái vật bị cột cờ đâm xuyên vẫn còn đang yếu ớt giãy giụa, chưa chết hẳn. Huy hiệu màu bạc hình con bướm đã nguội trở lại, chỉ có hai con quái vật trên đường núi.
Vệ Tuân vỗ vỗ hai tay như gà mái, không muốn máu trên tay dính vào người, càng không muốn cầm chân ở nơi hôi hám này.
Chân của Thạch Đào yếu đến mức suýt ngã xuống đất. Đầu óc gã trống rỗng, tiếng cười phấn khích điên cuồng của Bính Cửu khi tàn sát quái vật vang vọng bên tai.
Tên, tên điên Bính Cửu, đồ tể Bính Cửu --
Hắn gọi mẹ và anh trai -- lẽ nào Bính Cửu thật sự tự tay gϊếŧ người nhà?!
Thật đáng sợ, thật sự quá đáng sợ.
Quái vật có gì mà sợ, Bính Cửu mới là đáng sợ kìa!
“Đi gϊếŧ.. cô ta... ”
Âm thanh ma quỷ của Bính Cửu quanh quẩn bên tai gã.
Hắn, hắn muốn gϊếŧ ai? Miêu Phương Phỉ sao?
Không, không thể nào, Bính Cửu không phải vừa mới cứu Miêu Phương Phỉ sao?
Có thể --
Có thể Bính Cửu chính là điên khùng như thế!
Toàn thân Thạch Đào căng cứng như tảng đá, Bính Cửu lại vỗ vỗ bờ vai gã -- đây là đang thúc giục!
Miêu Phương Phỉ, chạy mau!
Nội tâm Thạch Đào gào thét trong im lặng. Trải qua trận chiến kinh khủng vừa nãy, gã bị Bính Cửu dọa sợ vỡ mật, tự biết bản thân hoàn toàn không có cách phản kháng Bính Cửu.
Cho dù bây giờ Bính Cửu bảo gã đi gϊếŧ người, có lẽ Thạch Đào cũng sẽ nói gì nghe nấy, gần như là nối giáo cho giặc!
Mau trốn đi, Miêu Phương Phỉ, chạy mau --
Đáng tiếc Miêu Phương Phỉ không nghe được tiếng gào thét tuyệt vọng ở đáy lòng Thạch Đào, ngược lại còn nhào đến. Cả vai và mặt mũi của người phụ nữ đều là máu, cô cầm dao đâm con quái vật nhỏ dưới vũng nước như điên. Vị trí con dao đâm đến toàn là vùng trọng yếu, sự tàn nhẫn đó khiến lòng người phát rét.
Dao đâm không thủng cơ thể quái vật, Miêu Phương Phỉ liền nhặt lên cờ hướng dẫn du lịch trên nền đất, hai tay nắm chặt hung hăng xông tới đâm vào đầu quái vật!
Con quái vật nhỏ co giật một hồi, cuối cùng cũng không động đậy nữa. Miêu Phương Phỉ tung đòn kết liễu rồi kiệt sức ngã xuống đất thở hổn hển, nhưng lại gắng gượng bò đến hai tay dâng cờ hướng dẫn du lịch lên giao cho Bính Cửu.
“Cảm, cảm ơn ngài đã cứu tôi.”
Giọng Miêu Phương Phỉ khàn khàn, có chút đau đớn cong người về phía trước, nhưng ngữ điệu vẫn rất nghiêm túc.
“Mạng tôi là của ngài.”
Vệ Tuân chú ý tới toàn bộ lòng bàn tay của Miêu Phương Phỉ đều bị phỏng. Du khách không thể sử dụng cờ hướng dẫn du lịch, cưỡng chế sử dụng sẽ bị trừng phạt.
Bị rơi xuống nước bùn, lại dính đầy máu thịt và óc quái vật, cờ hướng dẫn du lịch bẩn đến không đành lòng nhìn thẳng. Mặt mũi Vệ Tuân tràn đầy ghét bỏ, may là hắn có thể thu hồi cờ hướng dẫn du lịch vào trâm cài, không cần tự tay cầm.
Sau khi thu hồi cờ hướng dẫn du lịch, trong đầu Vệ Tuân vang lên một âm thanh.
【 Ngài đã gϊếŧ chết "thi hài cáo bay", thu được tranh minh họa "thi hài cáo bay", tiến độ thu thập tranh 1/4 】
【 Cáo bay, tên khoa học là sóc bay đỏ trắng, cũng gọi là tùng miêu nhi, phân bố tại Myanmar, Thái và các vùng Tứ Xuyên, Quảng Tây, Vân Nam của Trung Quốc. Ban ngày ẩn náu, hoạt động về đêm, có thể lướt đi giữa rừng. 】
【 Thi hài cáo bay, quái vật đẳng cấp năm sao, biến chủng vì bị cương thi cắn bị thương. Răng, móng và máu đều rất độc, chỉ có dịch mật của thi hài cáo bay mới có thể giải. 】
【 Tương truyền, thầy cản thi ở Tương Tây đi đường vào ban đêm thường sẽ gặp phải nguy hiểm, nhiều thế hệ trưởng thôn Thiết Bích nắm giữ bí quyết thuần hóa cáo bay, cáo bay có trí tuệ có thể đi theo hành động cùng đội cản thi, cảnh báo trước cho thầy cản thi. Cáo bay bị thuần hóa vô cùng trung thành, thậm chí còn có thể hy sinh chính mình khi cần thiết cho chủ nhân tranh thủ thời gian. 】
【 Ngài đã mở ra khu tham quan mới: Núi rừng sóc bay, tiến trình 10% 】
【 Hướng dẫn du lịch ưu tú luôn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho khách sạn, ví dụ như chủ động mở ra những khu tham quan mới có thể thu được lợi nhuận! Cố lên, khi khu tham quan mới được hoàn thiện hơn phân nửa, ngài sẽ đạt được đồng vàng khích lệ, khi khu tham quan mở cửa thành công sẽ được khách sạn tặng thưởng! 】
【 Tích, ngài đã gϊếŧ chết thi hài cáo bay, đạt được oán hận của thi hài cáo bay. 】
Một cảm giác ớn lạnh đầy ai oán bao trùm như có gì đó thật sự tồn tại bên cạnh Vệ Tuân. Hắn nghi ngờ phán quyết của khách sạn, tại sao Miêu Phương Phỉ gϊếŧ chết cáo bay nhưng lại tính lên người hắn?
Là bởi vì hắn tạo ra sát thương lớn nhất, hay là vì Miêu Phương Phỉ dùng cờ hướng dẫn du lịch gϊếŧ chết cáo bay?
Thi hài cáo bay kịch độc. Vệ Tuân nhìn tay phải của mình, chỗ bị cáo bay cắn bị thương đã bắt đầu thối rữa thành màu đen. Nhưng Vệ Tuân chỉ cảm thấy có chút ngứa.
Mà Miêu Phương Phỉ đã đau đến toàn thân run rẩy, sắc mặt nhợt nhạt tái xanh, xem ra sắp chết đến nơi. Mặc dù cô có kinh nghiệm phong phú, đã nhanh chóng tự mình nuốt vào mấy viên thuốc giải độc tự chế và đắp gạo nếp lấy từ túi du lịch. Gạo nếp có thể loại bỏ độc từ tử thi nhưng lại không thể giải trừ hoàn toàn chất độc khủng khϊếp của "thi hài cáo bay".
Đối với loại độc đặc biệt này, thường thì bản thân chất độc chính là thuốc giải độc.
Miêu Phương Phỉ có nghiên cứu về các chất độc, khi Bính Cửu ra lệnh cho cô đi khoét túi mật, trái tim của Miêu Phương Phỉ cũng đang đập loạn xạ. Cô biết rõ đây là thứ thuốc duy nhất có thể cứu lấy mạng sống của mình!
Vào thời điểm khoét ra túi mật như trái nho lớn màu đen, trong nháy mắt khát vọng sinh tồn như khống chế toàn bộ thân thể cô, khiến Miêu Phương Phỉ muốn lập tức uống ngay một giọt mật. Nhưng --
Đè xuống khát vọng sôi trào và đau đớn dữ dội, Miêu Phương Phỉ thành thật đưa túi mật cho Bính Cửu.
Nếu là trong quá khứ, dưới sự uy hϊếp của tử thần, Miêu Phương Phỉ có thể thừa dịp Bính Cửu bị thương tấn công hắn để cướp đoạt túi mật.
Nhưng Bính Cửu vừa cứu mạng cô.
Dù là xuất phát từ mục đích gì, Miêu Phương Phỉ vẫn biết ơn như cũ. Cô thiếu Bính Cửu một mạng. Cho dù Bính Cửu một giọt mật cũng không bố thí, bỏ mặc cô chết đi, Miêu Phương Phỉ cũng không có bất kỳ lời oán hận nào.
Với lại --
Nhìn thấy tay phải của Bính Cửu ở phía đối diện bị cắn tới máu chảy lênh láng, nửa cánh tay biến thành màu đen do trúng độc nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh không chút dao động, Miêu Phương Phi không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Cho dù cô có ra tay thì có lẽ cũng không đánh lại Bính Cửu.
Vẫn là nên sống thành thật.
Vệ Tuân liếc nhìn toàn thân bê bết máu của Miêu Phương Phỉ, lại chán ghét nhìn túi mật tanh hôi dính đầy máu.
Cái quái gì vậy, còn muốn hắn đích thân đi lấy mật cho à?
“Cô lấy mật ra.”
Vệ Tuân "nô dịch" Miêu Phương Phỉ không chút áp lực, dù sao mạng của người này cũng là của hắn, nên làm chút chuyện nhỏ đi.
Sao còn bất động ra đó?
Miêu Phương Phỉ sững sờ tại chỗ. Nhưng sau khi cảm nhận được ánh nhìn chăm chú khiến cô sợ run cả người của Bính Cửu, cô ngay lập tức cúi đầu xử lý túi mật.
Cho dù Miêu Phương Phỉ vô cùng kinh ngạc, động tác lấy mật của cô vẫn gọn gàng điêu luyện như cũ. Chẳng mấy chốc mật màu xanh đen đã rơi vào trong chiếc lọ nhỏ cỡ đầu ngón tay.
Cô dùng sức mạnh ý chí lớn nhất từ trước đến giờ để kiềm chế bản thân, giao bình mật cứu mạng ra cho Bính Cửu.
…
Vệ Tuân nhìn thứ mật xanh đậm đến phát ra ánh sáng không rõ màu sắc trong lọ. Mùi hôi thối xen lẫn thảo dược nồng nặc tản ra một loại mùi như cá trích đóng hộp thối rữa, quả thật y chang độc dược làm người khác ngạt thở của giáo sư Snape trong Harry Potter.
Không thể nào không thể nào, cái này thật sự có thể giải độc sao? Sách minh họa hẳn là lừa hắn rồi.
Nếu không phải tay phải đã nát đến mức nhìn thấy được cả xương, Vệ Tuân tuyệt đối sẽ không đụng vào thứ đồ này!
“Nếm thử chút đi.”
Vệ Tuân bĩu môi khẽ nói, vẫn là cố gắng vùng vẫy giãy chết. Hắn đã sớm cảm thấy cái khách sạn này đếch phải thứ tốt đẹp gì, không phải là muốn nhân cơ hội hạ độc hắn đi.
Mật này thật sự có thể uống??
Hắn không tin.
Nhưng không ngờ Miêu Phương Phỉ sau khi nghe được lời nói của hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm hắn, hai con mắt như đang phát sáng!
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ Tuân: Có độc, thứ này nhất định có độc -- Miêu Phương Phỉ, cô thử trước một chút đi.
Miêu Phương Phỉ:!! Hu hu! Tôi nghe được cái gì thế này! Hắn cho tôi giải độc trước! Gớt nước mắt, hướng dẫn viên tốt như vậy là thật sao!
Xin lược bỏ một đoạn danh sách cảm ơn của tác giả…
Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực!
- --------------------
(*) Ban đầu mình muốn để là "kẻ mạnh", nhưng thôi nghĩ lại nên để "cường giả". Nghĩ ra được từ khác thì mình sẽ thay.
Nghĩa trang Tiểu Long
Miêu Phương Phỉ dùng kim bạc chấm lấy một giọt mật để vào trong miệng, đau nhức dữ dội như lửa đốt đột ngột biến mất. Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sống lại rồi.
Sau đó cô lập tức kính cẩn đưa mật tới cho Bính Cửu. Đối mặt với Bính Cửu ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác nguy hiểm khiến Miêu Phương Phỉ vô thức căng thẳng. Cảm nhận được ánh mắt dò xét của Bính Cửu lướt qua mình, Miêu Phương Phỉ cúi đầu xuống, tư thế càng cung kính, trong lòng thấp thỏm.
Không biết Bính Cửu... có hài lòng với cô không.
Miêu Phương Phỉ suy nghĩ lung tung, rối như tơ vò.
Không phải Bính Cửu thích đàn ông sao, tự dưng lại đột ngột thay đổi khẩu vị à? Miêu Phương Phỉ biết nếu không phải hắn thích cô thì với tính cách của tên điên Bính Cửu, sẽ không thể có chuyện hắn tìm cách giải cứu và cho cô mật khử độc vô cùng quý giá.
Mặc dù tổng thể các đường nét trên gương mặt Miêu Phương Phỉ khá bình thường, nhưng cô có một đôi mắt to lại sáng ngờ và nét quyến rũ đặc biệt của người Miêu. Những người thường xuyên đi du lịch và vận động nhiều có thân hình rất cân đối, huống hồ cô còn là một du khách lâu năm. Miêu Phương Phỉ có một phong thái lạnh lùng cứng rắn rất riêng có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ chinh phục của đàn ông.
Không chỉ Miêu Phương Phỉ, ngay cả Thạch Đào cũng nghĩ như vậy.
Thậm chí Thạch Đào còn đang nghĩ bảo sao Lâm Hi vô dụng như vậy mà vẫn có thể tùy ý phách lối sống đến trung cấp ba sao.
Tên điên Bính Cửu quả thật mạnh đến không bình thường, ngay cả quái vật trong "Say đắm Tương Tây" cũng hoàn toàn không coi ra gì. Muốn cứu Miêu Phương Phỉ thì tiện tay cũng cứu được, thậm chí còn không cần chạm đất.
Có hướng dẫn du lịch mạnh mẽ như vậy che chở, cho dù là thằng ngu (1) cũng có thể qua cửa dễ dàng!
Mặc dù mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào đều không dám nói, thậm chí không dám để lộ một chút nào trong mắt. Bính Cửu dũng mãnh lại điên cuồng, thật sự quá khó nắm bắt. Không ai dám bảo rằng có thể đoán được Bính Cửu nghĩ gì.
Ngoan ngoãn.
Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào cúi đầu càng thấp.
Ngoan ngoãn, hữu dụng mới có thể sống dưới quyền Bính Cửu lâu hơn.
A cái này, cái này thật sự thể giải độc.
Khuôn mặt Vệ Tuân nhăn nhó dưới chiếc mặt nạ đồng xanh, cố gắng uống một chút mật, đắng đến mức xém chút đã trở thành "mèo khóc".
Giống như lũ mướp đắng hồi nhỏ bị hắn kén ăn lén vứt bỏ sau này tụ lại thành nhóm quay về trả thù.
Ọe ọe ọe, thật khổ.
Nhưng mật này có hiệu quả nhanh chóng, vết cắn màu đen trên cánh tay ngay lập tức hồi phục như cũ.
Chờ Bính Cửu giải độc xong rồi thu hồi mật, ba người đi về hướng nghĩa trang Tiểu Long. Trải qua trận chiến này, mối quan hệ của cả ba đều hòa hợp hơn chút ít.
“Quái vật đó là thi hài cáo bay. Chúng nó thích kết bầy hành động, răng và máu đều rất độc.”
Ngay lúc sắp đến nghĩa trang Tiểu Long, Miêu Phương Phỉ đột nhiên mở miệng. Cảm nhận được ánh mắt Bính Cửu đặt trên người cô, Miêu Phương Phỉ không ngừng thấp thỏm trong lòng nhưng vẫn cố gắng nói:
“Nhân số càng nhiều thì số lượng cáo bay tập kích cũng càng nhiều. Chúng ta chỉ có hai người, cho nên chỉ có hai con cáo bay.”
Hướng dẫn viên du lịch Bính Cửu không tính là người.
“Thì ra là như vậy!”
Thạch Đào bỗng nhiên tỉnh ngộ, không thuần thục cách lấy lòng nói: “Bảo sao anh, anh Cửu để bọn họ đi trước!”
Đứa nhỏ ngốc, bởi vì còn hai tên các người thì dễ xử lí hơn thôi.
Vệ Tuân không còn cảm thấy đắng, qua loa vỗ nhẹ lên đầu Thạch Đào.
Hắn cũng không chắc bản thân có thể đối phó với lũ quái vật hay không. Nếu như biểu hiện cùi bắp của hắn bị phát hiện trước mặt các hành khách thì tiêu cmn rồi.
Chỉ có hai người Thạch Đào và Miêu Phương Phỉ sẽ đơn giản hơn. Miêu Phương Phỉ không cứu được thì cho đi ngắm gà, Thạch Đào tay cụt nếu có suy nghĩ đen tối thì một mình hắn cũng có thể xử lý tốt.
Nhưng Miêu Phương Phỉ…
Dọc đường Vệ Tuân đã sớm cảm thấy cô có vẻ lơ đãng. Thực lực của Miêu Phương Phỉ là mạnh nhất trong lữ đoàn, nếu cô có tư tưởng gì thì cũng không dễ giải quyết như tên ngốc Thạch Đào.
Vệ Tuân không hề giảm bớt sự chú ý đối với cô trong suốt quãng đường, hắn không biết ánh mắt dồn lên Miêu Phương Phỉ của mình có bao nhiêu áp lực.
“Cô thấy không?”
Vệ Tuân thật thật giả giả hỏi (2), thông tin về hướng dẫn du lịch và du khách mà hắn biết quá ít. Hắn cũng không rõ liệu chỉ có mình hắn biết về sách minh họa cáo bay hay tất cả du khách đều biết.
Miêu Phương Phỉ đột nhiên nói ra điều này, chắc hẳn là cô có điều muốn nói với hắn trước khi đến nghĩa trang Tiểu Long.
“Có, tôi có thấy.”
Miêu Phương Phỉ đặt cược tất cả nhưng lại khá bình tĩnh. Sau một lúc, cô dứt khoát cho Bính Cửu xem toàn bộ danh hiệu của mình.
Ồ.
Vệ Tuân thầm kinh ngạc trong lòng, vì hắn cũng chưa từng thấy qua danh hiệu này trong danh sách du khách!
Trong danh sách du khách, Miêu Phương Phỉ có hai danh hiệu thành tích. Một là danh hiệu màu xanh dương giống tên mập 【 Khách quen của Tương Tây 】, một cái khác là danh hiệu màu xanh lá:
【 Tình yêu bò sát (danh hiệu màu xanh lá): Bạn vô cùng am hiểu việc nuôi bò sát. Các loài bò sát luôn dịu dàng ngoan ngoãn với bạn, cũng dễ dàng bị bạn thuần hóa. 】
Nhưng cái mà bây giờ Miêu Phương Phỉ cho Vệ Tuân xem lại là danh hiệu màu xanh đậm không có trong danh sách hành khách!
【 "Tân thủ" cổ bà (danh hiệu màu xanh đậm): Là một "tân thủ" cổ bà, bạn có thể xác định một vài chất độc, đồng thời có thể luyện chế số ít độc cổ. Chỉ tiếc là thực lực của bạn hiện tại không thể áp chế độc cổ trong cơ thể, mỗi tháng luôn có những ngày bị đau bụng, tối thiểu cũng phải 25 ngày! 】
Bảo sao Miêu Phương Phỉ lại rớt xuống cuối đội!
Thạch Đào bừng tỉnh, lúc Miêu Phương Phỉ đưa ra danh hiệu không tránh mặt gã. Mặc dù Thạch Đào biết danh hiệu của Miêu Phương Phỉ có liên quan đến cổ trùng, nhưng chi tiết thì lại không rõ.
Đặc biệt cái "đau bụng" này nhất định là một yếu điểm của cô! Nếu có kẻ thù biết được điều này, cố ý công kích khi Miêu Phương Phỉ đang đau bụng rất có thể sẽ đắc thủ.
Trước khi gặp lại những người khác, Miêu Phương Phỉ trưng ra toàn bộ danh hiệu của mình cho Bính Cửu, đây là đang thể hiện lòng trung thành của cô!
Thạch Đào dường như có thể đoán được vì sao Miêu Phương Phỉ làm như vậy, nhưng gã cảm thấy không quá khả quan.
Bính Cửu coi trọng ngươi, là vinh quang, là may mắn. Ngươi chỉ có thể nhận lấy.
Trong hành trình này, muốn sống thì phải dốc hết toàn lực.
Bính Cửu im lặng khiến Miêu Phương Phỉ càng sợ hãi trong lòng, nhưng --
Miêu Phương Phỉ cắn răng. Sự điên cuồng của Bính Cửu còn chưa tan, ánh mắt hung tàn như muốn xé nát thứ gì đó, khiến Miêu Phương Phỉ sợ đến mức không dám làm ra cử động gì. Nhưng thấy sắp phải hội họp cùng những người khác, Miêu Phương Phỉ cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Cô vô cùng gìn giữ về phương diện đó, cũng không muốn bị Bính Cửu chơi đùa. Nhưng cô lại muốn báo đáp ơn cứu mạng của hắn. Vậy nên cô chỉ có thể nỗ lực thể hiện khả năng khác của bản thân, hy vọng Bính Cửu có thể vừa ý cô ở một mặt khác.
“Khi tôi nhìn thấy con cáo bay, tôi đã nhận ra một số thông tin của nó.”
Miêu Phương Phỉ cẩn trọng nói. Tiếng khè "Rít rít -- " vang lên, một con rắn hoa to bằng ngón cái quấn quanh cổ tay Miêu Phương Phỉ, được cô vuốt v3.
“Đốm Đốm là cổ thú (3) mà tôi luyện chế.”
Rõ ràng vừa nãy mới bị thi hài cáo bay cắn cho sống dở chết dở, nhưng hiện tại con rắn hoa chỉ nhỏ cỡ một vòng này vẫn nhảy nhót tưng bừng được. Không còn nghi ngờ gì nữa, nó không phải là một con rắn bình thường.
Hành trình lần này là "Say đắm Tương Tây". Có rất nhiều trùng độc ở vùng núi Tương Tây, nên danh hiệu cổ bà này của Miêu Phương Phỉ rất hữu dụng.
Dù vậy, Miêu Phương Phỉ vẫn vô cùng bất an, thấp thỏm khi đối mặt với Bính Cửu.
Cơn đau bụng kịch liệt 25 ngày mỗi tháng của cô quá chí mạng, "tân thủ" cổ bà cũng không phải danh hiệu thiên về cận chiến. Cô không thể một đòn liền gϊếŧ chết cáo bay như Bính Cửu được.
Nếu nghĩ như vậy thì có vẻ cô cũng không quá hữu dụng.
Miêu Phương Phỉ rơi vào lo lắng, cùng Thạch Đào hồi hộp đợi Bính Cửu đưa ra lời khẳng định.
Vệ Tuân đang nghĩ về danh hiệu của Miêu Phương Phỉ.
Danh hiệu "tân thủ" cổ bà không hiện trên danh sách hành khách, là vì cấp cao vượt bậc hay vì chỉ có thể hiện nhiều nhất hai danh hiệu trên danh sách?
Nếu là vế sau, vậy Vệ Tuân nhất định phải chú ý những du khách có hai danh hiệu hơn. Vì rất có thể bọn họ cũng "giấu nghề" như Miêu Phương Phỉ.
Vệ Tuân im lặng khiến Thạch Đào và Miêu Phương Phỉ càng nôn nóng trong lòng. Đúng lúc này, một làn gió lành lạnh thổi đến.
“A -- ”
Vệ Tuân đột nhiên hít một hơi thật sâu, khiến Thạch Đào và Miêu Phương Phỉ lập tức căng thẳng, vô thức nín thở.
Hắn sẽ nói gì?!
“Ha -- ”
Nguy hiểm thật, xém chút nữa đã hắt xì.
Vệ Tuân thở ra một hơi. Cũng không biết là vì là cơ thể bị thương hay là tác dụng phụ của danh hiệu "máu lạnh", Vệ Tuân rùng mình một cái, cảm giác bản thân có dấu hiệu phát sốt.
“Đến nghĩa trang.”
Không được, trước tiên hắn cần phải đến nghĩa trang đốt lửa sưởi ấm.
Đi thôi. À, phải, đã nên đi rồi. Khu tham quan đầu tiên còn chưa tới đâu.
Thạch Đào và Miêu Phương Phỉ mờ mịt gật đầu, bản năng phục tùng Bính Cửu khiến họ phải chạy trối chết. Không lâu sau, nghĩa trang Tiểu Long đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Về rồi! Họ đã về rồi!”
Những du khách đang lo lắng chờ đợi bên ngoài nghĩa trang đồng thời nhìn sang, ngay sau đó liền trợn mắt há mồm.
“Ba, ba người?”
Bọn họ không nhìn lầm đi, tại, tại sao lại có ba người trở về?!
Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào vẫn còn sống? Đây thật sự không phải là mơ??
Tất cả mọi người lâm vào trạng thái sững sờ. Cho đến khi Lâm Hi nóng lòng vội vã đến đón ba người Bính Cửu mới kéo theo những người đang do dự đi đến chỗ hắn.
Vừa đi vừa cảnh giác, ba người Bính Cửu này không phải là ảo giác do quái vật tạo ra chứ!
Nhưng âm thanh nhắc nhở vang lên sau khi lữ đoàn tập hợp đã khiến họ hiểu ra.
【 Tích, toàn đội đã đến nghĩa trang Tiểu Long, tiếp theo xin mời hướng dẫn du lịch Bính Cửu làm thủ tục nhập cư. 】
Đây không phải ảo giác, mà là hiện thực, Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào thật sự còn sống được Bính Cửu mang về!
Vô số ánh mắt nhất thời lén đổ về phía Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào, còn có người trộm liếc sắc mặt Lâm Hi.
Mạch não của các du khách giống với mạch não của Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào trước đó!
Bính Cửu chắc chắn đã coi trọng Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào, Lâm Hi không may... Cũng không đúng.
Ba, ba người cùng lúc, cũng được.
Thận của Bính Cửu tốt thật…
Hướng dẫn viên Bính, cặn bã.
Ngay cả trong hoàn cảnh này, nhóm đàn ông cũng không khỏi thấp thoáng sinh ra một tia hâm mộ tế nhị.
Còn có người chú ý đến phương diện khác. Miêu Phương Phỉ máu me đầy người, xương quai xanh và bả vai đều là vết thương đáng sợ tróc cả da thịt, mà Bính Cửu chỉ bị thương nhẹ nơi cổ tay! Thậm chí Thạch Đào dưới người hắn cũng không có bao nhiêu vết thương!
Bính Cửu quả nhiên lợi hại!
Trong lúc mọi người ở đây hoặc kiêng dè sợ hãi hoặc đoán già đoán non, tất cả hành khách đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Cánh cửa gỗ cũ nát đung đưa như thể bị mưa gió thổi tung.
Kẽo kẹt --
Tòa nhà trước mắt cũ kỹ đổ nát, mặt tường đầy đất đá, nóc nhà trải ngói xanh. Từng giọt mưa tí tách rơi trên mái hiên hơi vểnh. Kiến trúc ba tầng hình chữ nhật giống như chiếc quan tài xếp chồng lên nhau, tấm bảng gỗ khắc chữ "nghĩa trang Tiểu Long đã không còn nguyên vẹn.
Một khuôn mặt nhợt nhạt sưng tấy, thối rữa lặng lẽ lộ ra trong góc khuất sau cánh cửa gỗ đổ nát.
Da thịt sưng vù ép đôi mắt thành đường chỉ, dường như đang mỉm cười. Nhưng má phải lại lộ ra xương cốt như bị một con thú dữ nào đó g@m cắn.
Toàn thân Thạch Đào cứng đờ, các hành khách lập tức rút vũ khí ra sẵn sàng nghênh đón quân địch. Nhưng khi cánh cửa gỗ từ từ mở ra, da đầu mọi người tê dại, đồng tử đột nhiên co rút.
Trên khu đất trống sau cánh cổng của nghĩa trang Tiểu Long, những xác chết sưng tấy tái nhợt đang trong quá trình phân hủy đông đúc như bầy đàn!
【 Nghĩa trang Tiểu Long, nhà trọ năm sao cấp VIP ở cõi âm được chỉ định cho hành trình "Say đắm Tương Tây". Có thể nâng cấp miễn phí lên phòng "ngắm" xác chết ở ban công 180 độ, mang đến cho bạn trải nghiệm xem xác chết tốt nhất! 】
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay cũng ngẫu nhiên phát một trăm bao lì xì, nào hôn một cái!
Bính Cửu hung dữ, ánh mắt như muốn xé nát thứ gì đó --
Vệ Tuân 【 mèo khóc 】: Thật khổ.
- ------------
(1) Đầu heo: Ý trên mặt chữ, bình thường hay thấy người ta chửi "ngu như heo" đó:v
Mèo khóc:
(2) Thật thật giả giả: 似是而非 (tự thị nhi phi). Cái này mình dịch thoát nghĩa. Đọc thêm
Đắc thủ.
Cổ/gu (phồn thể: 蠱; giản thể: 蛊) hay kim tằm/jincan (phồn thể: 金蠶; giản thể: 金蚕 (con tằm vàng), bắt nguồn từ tiếng Trung Quốc cổ độc vu thuật (tiếng Trung: 蠱毒巫術, viết tắt vu cổ (tiếng Trung: 巫蠱), hay tiếng Nhật cổ độc (Kodoku) hay gọi theo tiếng Việt trùng độc, cổ trùng; là một chất độc dựa trên nọc độc có liên quan đến các nền văn hóa ở miền nam Trung Quốc, đặc biệt là Nam Việt. Việc chuẩn bị truyền thống của chất độc cổ liên quan đến việc phong ấn/bắt giữ một số sinh vật có nọc độc như rắn độc, rết, bọ cạp bên trong một bình (chum, vại) kín, nơi chúng ăn thịt lẫn nhau và được cho là tập trung chất độc của họ vào một con sống sót duy nhất mà cơ thể sẽ bị ấu trùng ăn cho đến khi bị tiêu hóa. Ấu trùng sống sót cuối cùng chứa chất độc tổng hợp. Cổ đã được sử dụng trong các thực hành tà thuật thuộc về vu thuật như thao túng bạn tình, tạo ra các bệnh ác tính và gây ra cái chết. Theo văn hóa dân gian Trung Quốc, một linh hồn có cổ có thể biến đổi thành nhiều loài động vật khác nhau, điển hình là sâu, bướm, rắn, ếch, chó hoặc lợn.
(3) Cổ thú: 蛊兽, "cổ" trong "cổ trùng", "cổ độc", không phải "cổ xưa". Bởi vì mình có tìm thấy kết quả về cổ thú trong thần thoại Trung Quốc, nhưng nó không quá liên quan đến "cổ thú" ở trường hợp này (Cổ thú còn được gọi là Toản điêu, một loài giống như chim nhưng không phải chim, ăn thịt người. Dáng vẻ như đại bàng, trên đầu có sừng dài, tiếng kêu như tiếng khóc của trẻ sơ sinh. Là quái thú cổ đại trong thần thoại Trung Quốc, được ghi chép sớm nhất ở "Sơn Hải Kinh"). Vắt óc mãi mà không nghĩ ra được cách diễn đạt nào khá hơn nên mình quyết định giữ nguyên.