“Cút cút cút, thấy cậu liền phiền não.”
Triệu Tuấn phất tay một cái, đi ra chỗ xa một chút, trên bến tàu gió mát chầm chậm thổi qua, địa phương dọc con phố còn xếp lên vài chồng thùng gỗ cao cỡ một người, Triệu Tuấn mặc dù tuổi gần năm mươi, nhưng cơ thể tráng kiện, tay ông quấn hai sợi dây thừng, chân đạp lên thùng gỗ, không đến ba giây liền dễ dàng dùng hai chiêu leo lên.
Lúc tiểu tử này tới, đúng lúc đám lâu la [3] dưới tay ông cũng vừa đến bờ bên kia đi đón hàng, một thời gian ngắn cũng chưa về được, Triệu Tuấn cũng vui vẻ nhàn nhã.
[3] Lâu la: là một từ có nhiều nghĩa, ở chương này “lâu la” là chỉ người đi theo kẻ ác.
Ông phơi nắng, gối đầu lên một cánh tay, vén áo ba lỗ trên người làm quạt gió.
Chu Giác Sơn đứng ở phía xa, anh híp mắt, bỗng nhiên gia tăng tốc độ, giơ cao cánh tay, tung người nhảy lên, “Hút thuốc không?”
Triệu Tuấn lắc đầu, “Muốn cai thuốc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT