Tống Cẩn Hành đứng yên tại chỗ, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường, ánh mắt xa cách xa lạ khiến người đàn ông đối diện không nhịn được nhướng mày, đưa tay kẹp lấy điếu thuốc, có phần kinh ngạc hỏi:
“Em không nhớ tôi à?”
Hắn bật cười khẽ: “Năm năm trước, lúc học đàn ở chỗ cô Ôn, chúng ta từng gặp nhau vài lần.”
Ánh đèn vàng cam trên hành lang hắt xuống, chiếu rọi lên cô gái đối diện, khiến mái tóc đen của cô như được bao phủ bởi ánh chiều tà, từng sợi tóc đều rõ ràng như nét bút. Nhưng nét mặt cô lại hoàn toàn lạnh lùng, như ánh tà dương chiếu rọi trên đỉnh tuyết, vừa xinh đẹp lại vừa băng giá.
Nhìn thấy biểu cảm ấy của cô, người đàn ông cuối cùng cũng xác định, cô thật sự không nhớ ra hắn.
Nhận thức được điều này, ánh mắt hắn càng thêm thâm sâu, vươn tay ra trước mặt cô: “Tôi là Trình Dạ Văn, năm năm trước, chúng ta đều học violin ở chỗ cô Ôn Thư Dịch.”
Tống Cẩn Hành không nhận ra người đàn ông trước mặt, nhưng anh biết cái tên Trình Dạ Văn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT