Rời khỏi phòng nghỉ, vừa bước ra ngoài, Chung Noãn Tinh lập tức nhận ra mình đã quá sơ ý.
Căn nhà này to đến đáng sợ! Hành lang dài thật dài! Trời ạ, bức tranh con tôm treo trên tường kia chẳng lẽ là thật của Tề Bạch Thạch?!
Chung Noãn Tinh như lạc vào mê cung của nhà giàu.
Mãi đến khi một người có vẻ là quản gia bưng khay đi tới, nhìn thấy cô đang đứng trong hành lang ngẩn người ngắm tranh, chần chừ một chút rồi vẫn mở lời nhắc nhở:
“Tam thiếu gia, lão gia và lão phu nhân đã ngồi vào bàn rồi.”
Chung Noãn Tinh phát huy toàn bộ kỹ năng diễn xuất cả đời mình, lạnh nhạt cao ngạo nói:
“Dẫn đường đi.”
Quản gia khựng lại một chút, rồi đáp:
“Vâng.”
Có người dẫn đường, cuối cùng Chung Noãn Tinh cũng thoát khỏi cái hành lang dài ngoằn, quanh co như mê cung mang đầy khí chất quý tộc này.
Quản gia dẫn cô vào thang máy xuống tầng một, băng qua sân vườn cổ kính trang nhã, cuối cùng cũng đến được phòng yến tiệc gia đình.
Qua khung cửa sổ chạm trổ hoa văn, Chung Noãn Tinh thấy bên trong bóng người nhộn nhịp, già trẻ lớn bé quây quần trò chuyện, bầu không khí ấm áp vui vẻ, đúng chuẩn một gia đình đông con cháu.
Nhưng khi cô bước vào phòng, không hiểu có phải ảo giác không, cảm giác không khí trong phòng lập tức trùng xuống vài độ. Tiếng cười nói nhỏ dần, cô gái trẻ đang ngồi trên sofa gần cửa chơi điện thoại cũng có vẻ ngập ngừng chào:
“Tam ca.”
Chung Noãn Tinh ghi nhớ cẩn thận hình tượng "tổng tài lạnh lùng ít nói" mà Tống Cẩn Hành dặn, khẽ gật đầu đáp lại đầy xa cách.
Tống Lạc Thành - tên khốn kiếp này cũng có mặt, khi ngẩng đầu nhìn sang cô, ánh mắt rõ ràng không có thiện ý, miệng cười nhưng chẳng thấy một chút ấm áp:
“Lão Tam, sao đến muộn thế, bắt mọi người phải đợi một mình cậu đấy.”
Kẻ thù gặp mặt, máu sôi sùng sục.
Vừa nhìn thấy Tống Lạc Thành, Chung Noãn Tinh lập tức nhớ lại bao năm qua bị Hoa Quang Media chèn ép, sự nghiệp vốn đã không mấy tiếng tăm của cô lại càng thêm lụi bại!
Cô đáp lại hắn bằng một ánh mắt lạnh như băng. Nếu ánh mắt mà có thể giết người, Tống Lạc Thành đã bị khoét một lỗ máu to tướng trên người.
Tống Cẩn Hành ngày thường vốn nghiêm túc, lạnh lùng, hành sự quả quyết, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến người trẻ cũng phải dè chừng. Dù bề ngoài Tống Lạc Thành luôn lên mặt, nhưng thực chất vẫn có chút kiêng kỵ Tống Cẩn Hành.
Chỉ là từ trước đến nay, bất kể hắn nói gì, Tống Cẩn Hành cũng chẳng bao giờ đáp lại, thành ra hắn càng lúc càng lấn lướt.
Bị ánh mắt đó quét qua, Tống Lạc Thành lạnh cả sống lưng.
Nhận ra mình lại bị uy hiếp bởi chính người luôn im lặng trước mặt mình, hắn tức đến nghẹn họng, giận mà không dám nói, chỉ đành cúi đầu uất ức.
Trong phòng có hơn chục người, Chung Noãn Tinh đảo mắt một vòng, dựa theo thông tin vừa “học cấp tốc” để nhận diện từng người. Sau đó, cô đi đến trước hai người ngồi vị trí cao nhất - ông bà nội của Tống Cẩn Hành:
“Ông nội, bà nội, cháu xin lỗi vì đến muộn.”
Tống Đức Minh - người đã lâu năm ở vị trí cao, gương mặt không lộ cảm xúc, ánh mắt nghiêm nghị, liếc nhìn cô một cái:
“Đủ người rồi, ngồi xuống đi.”
Ngược lại, bà nội - Chu Minh Kiều có vẻ hiền hậu hơn nhiều, quan tâm hỏi:
“Con nghỉ ngơi thế nào rồi?”
Chung Noãn Tinh đáp:
“Cũng tạm ạ.”
Chu Minh Kiều dặn dò:
“Sau này đừng như thế nữa, thức đêm rồi, còn bay cả đêm về nước, cơ thể chịu không nổi đâu.”
Bà nội của Chung Noãn Tinh đã mất từ lâu. Chu Minh Kiều tuy quý khí ngời ngời, nhưng ánh mắt hiền hậu, vẻ từ ái không khác là mấy. Cô ngoan ngoãn nói:
“Dạ, cháu biết rồi, bà nội.”
Ông cụ Tống quay đầu nhìn cô thêm lần nữa, ánh mắt sắc như chim ưng.
Chung Noãn Tinh giật nảy mình, nghĩ chắc mình bị lộ rồi. Không ngờ ông lại lạnh lùng nói:
“Hôm nay biết mở miệng rồi cơ đấy.”
Chung Noãn Tinh: “………………”
Chu Minh Kiều tỏ rõ bất mãn, trách ông:
“Nó đã vất vả như vậy còn cố gắng bay về ăn bữa cơm với ông, ông bớt nói vài câu khó nghe đi!”
Ông cụ Tống hừ lạnh, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, không nói thêm gì nữa.
Chung Noãn Tinh thầm nghĩ: Ông già này cũng cá tính ra phết.
Trong lúc trò chuyện với hai cụ, mọi người cũng dần yên vị. Ghế cuối cùng tất nhiên là của cô, Chung Noãn Tinh bình tĩnh ngồi xuống.
Tống Kinh Vũ - nhị bá, tươi cười hỏi:
“A Hành, lần này đi Berlin, bàn bạc dự án thế nào rồi?”
Chung Noãn Tinh đáp:
“Cũng tạm.”
Tống Kinh Vũ thở dài:
“Mấy ông Đức này đúng là chẳng ra gì, một dự án tốt như thế mà bị họ kéo dài nửa năm. Nếu hồi đó nghe lời tôi, quay sang đầu tư vào dự án chip kia thì giờ đã thu lời rồi.”
Chung Noãn Tinh: im lặng.
Im lặng là vàng.
Lúc này, Tống Như Tư - cô tư, tiếp lời:
“Thôi đi anh hai, dự án chip mà anh nói vừa mới bị lộ ra là dây chuyền sản xuất có vấn đề, giờ hàng tung ra thị trường đang bị thu hồi gấp. Hôm qua em vừa ăn cơm với nhà họ Trần, anh Trần lo đến mức nếp nhăn thêm mấy đường đấy. Em thấy dự án mà A Hành bàn lần này cũng tốt, tuy mất thời gian nhưng ổn định.”
Tống Kinh Vũ bị phản bác, sắc mặt có chút không vui, định cãi lại thì Tống Tín Văn-đại bá, nghiêm giọng cắt ngang:
“Nói ít thôi, ăn cơm đi.”
Chung Noãn Tinh: im lặng.
Im lặng là Cầu Kiều đêm nay.
Có vẻ cả nhà Tống đã quen với việc Tống Cẩn Hành ít nói, nên chẳng ai thấy kỳ lạ. Mọi người lại tiếp tục chuyển chủ đề, Chung Noãn Tinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cắm đầu ăn cơm.
Yến tiệc hào môn, món nào món nấy đều tinh tế ngon miệng, tuyệt vời!
Dù sao cũng không phải thân thể của mình, giữ dáng làm gì, ăn thôi!
Nhà họ Tống không theo kiểu “ăn không nói, ngủ không trò chuyện”, mỗi tháng tổ chức một lần yến tiệc gia đình để mọi người quây quần, không khí vì thế rất rôm rả. Các anh chị em họ cùng thế hệ với Tống Cẩn Hành thi nhau pha trò chọc ông nội cười sảng khoái.
Ngoại trừ lúc mới vào bàn được Tống Kinh Vũ hỏi vài câu, suốt buổi không ai chủ động bắt chuyện với Chung Noãn Tinh.
Tuy nhàn hạ không phải ứng phó, nhưng đang ăn mà trong lòng cô cứ thấy lạc lõng như một kẻ ngoài cuộc.
Nếu một linh hồn xa lạ như cô còn cảm thấy thế, thì Tống Cẩn Hành sẽ thấy thế nào đây?
Điện thoại rung lên. Chung Noãn Tinh cúi đầu nhìn, là tin nhắn từ chính số của mình:
"Tôi đã đến biệt thự ở đường Tân Hải."
Cô lau miệng, đứng dậy cáo từ:
“Ông nội, bà nội, bên công ty có việc gấp, cháu phải về xử lý ngay, xin lỗi ông bà.”
Tống Đức Minh lạnh nhạt khoát tay. Chu Minh Kiều chau mày:
“Gấp gì mà gấp thế, ăn xong rồi đi được không?”
Chung Noãn Tinh cười nhẹ:
“Bên kia thúc dữ quá. Bà nội, để cháu lo xong rồi sẽ dành thời gian về ăn với ông bà.”
Tống Kinh Vũ ngồi bên Tống Đức Minh rót trà, thở dài:
“A Hành dạo này còn gầy hơn cả lần trước. Việc công ty nhiều quá, chỗ nào cũng cần nó lo, giờ đến bữa cơm cũng ăn không xong. Con nói thật đấy bố, bố không nên giao cho A Hành trọng trách lớn như vậy. Nó còn trẻ, làm sao kham nổi nhiều việc như thế, lỡ đâu gục ngã thì sao?”
Lời này nghe như quan tâm, nhưng Chung Noãn Tinh càng nghe càng thấy nó chẳng đơn giản chút nào.
Cái nhà Tống nhị đúng là từ già tới trẻ đều không dễ chơi.
Tống Đức Minh nhấp ngụm trà, liếc cô một cái:
“Nhị bá con nói con không gánh nổi, con thấy sao?”
Chung Noãn Tinh biết không thể tiếp tục im lặng, nếu không hình tượng tổng tài của Tống Cẩn Hành sắp chìm nghỉm rồi:
“Cháu gánh được, cảm ơn nhị bá đã quan tâm.”
Tống Kinh Vũ cười gượng, sắc mặt không được tự nhiên.
Chung Noãn Tinh nói tiếp:
“Vậy cháu xin phép đi trước.”
Vừa quay người, ông cụ lại gọi giật cô:
“Chuyện xem mắt với thiên kim nhà họ Bạch, con nghĩ thế nào rồi?”
Cái gì?!
Còn có cả tình tiết xem mắt nữa sao?! Trong kịch bản đâu có nói!!
Chung Noãn Tinh cứng mặt đáp:
“…Để cháu nghĩ thêm đã ạ.”
Tống Đức Minh đột nhiên nổi giận:
“Nghĩ! Nghĩ! Nghĩ nữa thì cả đời mày cứ độc thân đi cho tao nhờ!”
Ông quát xong thì như mất hết sức, ngồi phịch xuống ghế, tay ôm ngực thở dốc.
“Bố, bố đừng nóng, đừng nóng, A Hành còn trẻ, chưa cần vội mà.”
“Bố, uống ngụm trà đi, nóng giận sẽ làm huyết áp tăng đó, đừng đùa với sức khỏe của mình.”
“Lão Tam à, lại chọc ông nội giận nữa rồi!”
Cả đám người lập tức xúm lại quanh ông cụ. Chung Noãn Tinh đứng ở phía sau, có chút luống cuống. Chu Minh Kiều ra hiệu bằng mắt, ý bảo cô nhanh đi đi.
Chung Noãn Tinh lùi lại phía sau mọi người, nhỏ giọng nói một câu:
“Ông nội, đừng giận, cháu đi trước đây ạ.”
Tống Đức Minh:
“Cút cho khuất mắt!”
Chung Noãn Tinh xoay người rời đi. Sau lưng vang lên giọng Tống Lạc Thành nịnh nọt:
“Ông nội à, nếu lão Tam không muốn đi xem mắt thì để cháu thay anh ấy cũng được, cháu thay mặt anh ấy hiếu kính ông nội.”
Tống Đức Minh:
“Cút mẹ mày! Nhà họ Bạch người ta đâu có thèm để mắt đến thứ như mày!”
Chung Noãn Tinh:
Nghe mà thấy thật là sảng khoái!