Anh cả ngồi trong xe cấp cứu cùng cha già nghỉ ngơi, Tống Kinh Vũ mang theo nỗi đau tột cùng đi nhận dạng thi thể. Nhưng quả thật giống như cảnh sát nói, thi thể đã bị thiêu đến không còn nhận ra hình dạng, anh chỉ thấy một khối thân thể cháy đen, bốc mùi kinh khủng, không dám nhìn lâu, lập tức chạy ra ngoài nôn khan.
Vừa nôn vừa khóc, trong lòng đầy ân hận dằn vặt — sớm biết như vậy, sao mình lại đi đối đầu với đứa cháu này chứ? Trong khoảnh khắc ấy, mọi cảm xúc trào dâng mãnh liệt, giống như ngày ấy khi hay tin người em thứ ba qua đời, Tống Kinh Vũ quỳ trên mặt đất khóc rống, căn bản không để ý đến sự khác thường của cha già và anh cả trên xe cấp cứu.
Bên trong xe cấp cứu không có người ngoài, trong tình huống người nhà xúc động dữ dội, cảnh sát và nhân viên y tế đều sẽ không chủ động đến làm phiền, cho họ thời gian để bình tĩnh lại.
Ông cụ Tống ôm lấy ngực, hai mắt đỏ ngầu nhìn đứa con trai cả, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa lặp đi lặp lại:
“Đồ nghịch tử! Đồ nghịch tử! Mày thật sự nghĩ tao không dám sao?!”
Tống Tín Văn giơ tay vỗ nhẹ lưng ông cụ, dáng vẻ hiếu thảo, giọng nói trầm ổn, âm lượng thấp vừa đủ như đang tâm sự thật lòng với cha mình:
“Ba à, từ nhỏ chú hai đã chẳng làm nên trò trống gì, giờ ngoài con ra, chẳng ai có thể tiếp tục quản lý Tống thị. Đây là tâm huyết cả đời của ba, ba thực sự nỡ để nó sụp đổ sao? Mẹ cũng lớn tuổi rồi, bà cũng không chịu nổi đả kích thêm nữa đâu. A Hành không còn nữa, nhưng vẫn còn con, còn Gia Tứ, còn Tiểu Lạc. Nếu ba cố chấp đi sai đường, người đã mất không thể sống lại, mà ngay cả những gì đang có cũng mất nốt.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT