Vừa bước vào showroom, một nhân viên tư vấn bán hàng đã lập tức tiến lên đón tiếp.
Chỉ nhìn dáng người thôi cũng khiến người ta trầm trồ. Người phụ nữ đeo khẩu trang mang vẻ đẹp xuất chúng, bế theo một bé gái trông như búp bê tinh xảo, vừa xuất hiện đã thu hút toàn bộ ánh nhìn trong sảnh trưng bày.

Khi biết người đẹp này muốn mua xe có sẵn, nhân viên bán hàng càng thêm niềm nở giới thiệu:
“Cô Chung có yêu cầu gì về giá cả, hiệu suất hay cấu hình của xe không ạ?”

Tống Cẩn Hành vốn không hứng thú mấy với siêu xe. Trước giờ xe anh đi đều do Phó Lĩnh sắp xếp mua. Anh bế Chung Du đi dạo một vòng quanh showroom, đột nhiên cúi đầu hỏi con bé:
“Em thích chiếc nào?”

Cô nhóc vừa nãy còn ra sức bảo không có tiền phải về ngay, giờ thì mắt đã sáng rực lên, chỉ tay về chiếc xe thể thao được trưng bày ở vị trí trung tâm:
“Chiếc này đẹp nhất! Em thích chiếc này!”

Không phải đẹp nhất sao? Đó cũng là chiếc đắt nhất ở đây.
Tuy nhỏ tuổi, nhưng mắt thẩm mỹ lại chẳng tầm thường chút nào.

Nhân viên tư vấn không tỏ thái độ phân biệt giàu nghèo, vẫn vui vẻ cười tươi giới thiệu:
“Mắt nhìn của em bé thật tốt. Đây là chiếc xe trân quý nhất của cửa hàng chúng tôi, năm ngoái được nhập khẩu trực tiếp từ nước ngoài, trưng bày ở đây suốt một năm rồi. Mẫu này chỉ sản xuất giới hạn toàn cầu mười chiếc, trong nước chỉ có ba chiếc, và hiện tại cửa hàng chúng tôi là nơi duy nhất còn xe sẵn. Nếu cô Chung thích, có thể lên xe trải nghiệm thử một chút.”

Lời mời khách lên xe là câu nói quen thuộc trong nghề, dù khách có khả năng mua hay không. Nhưng thực tế, người dám lên ngồi thử chiếc xe này cực kỳ ít, tính đến giờ cũng chưa đến năm người – đều là những cậu ấm cô chiêu có tiếng trong giới thượng lưu Bắc Kinh.

Không ngờ người đẹp trước mặt không những không từ chối, mà còn quay sang hỏi cô nhóc trong lòng mình:
“Muốn lên thử không?”

Trẻ con tất nhiên là muốn rồi, hưng phấn hét lên:
“Muốn ạ!”

Nhân viên tư vấn ngẩn người trong chớp mắt, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, đi đến mở cửa xe:
“Mời cô Chung, bé cưng nhớ cẩn thận khi lên xe nhé.”

Tống Cẩn Hành ngồi vào ghế lái. Chiếc xe thể thao có gầm rất thấp, vốn dĩ anh không quen, nếu là với cơ thể trước đây của mình thì chắc chắn sẽ cảm thấy chật chội và bí bách.
Nhưng hiện tại đã đổi sang cơ thể của Chung Noãn Tinh, vóc người nhỏ nhắn rất vừa vặn.

Chung Du ngồi ở ghế phụ, tò mò sờ mó khắp nơi. Con bé quay sang hỏi Tống Cẩn Hành:
“Chị ơi, xe này chạy có nhanh hơn máy bay không? Ba của bạn Lưu Mộng Viên lái máy bay đó. Bạn ấy nói ba bạn ấy nhanh nhất. Nếu mình mua chiếc xe này, có phải sẽ nhanh hơn ba bạn ấy không?”

Đúng là kiểu tâm lý ganh đua ngây ngô của trẻ con.
Tống Cẩn Hành hỏi ngược lại:
“Em có nhiều hoa đỏ không?”

Chung Du lập tức tự hào đáp:
“Em là bạn có nhiều hoa đỏ nhất lớp Mẫu giáo Trung 2 đó!”

Tống Cẩn Hành:
“Vậy so với các bạn lớp Lớn thì sao, ai có nhiều hoa đỏ hơn?”

Chung Du liền tỏ ra không vui:
“Các bạn lớp Lớn lớn hơn em, đi học lâu hơn em, đương nhiên em không bằng họ rồi.”

Tống Cẩn Hành dùng ví dụ mà con bé có thể hiểu được để trả lời câu hỏi trước đó:
“Em không so với lớp Lớn, thì xe cũng không thể so với máy bay. Em là bạn giỏi nhất lớp Trung 2, còn chiếc xe này cũng là chiếc giỏi nhất trong các loại xe.”

Quả nhiên, Chung Du hiểu ra ngay, còn lớn tiếng tuyên bố:
“Vậy em muốn chiếc xe này! Bạn giỏi nhất phải ngồi xe giỏi nhất!”

Tống Cẩn Hành bị con bé chọc cười.

Anh rút thẻ đưa cho nhân viên tư vấn đang đứng ngoài xe căng thẳng không dám thở mạnh, sợ con bé nghịch phá làm hỏng "bảo vật trấn tiệm":
“Lấy chiếc này đi.”

Nhân viên bán hàng sửng sốt một lúc, rõ ràng là chưa kịp phản ứng:
“Cô Chung, tôi hình như vẫn chưa kịp nói với cô giá của chiếc xe này... Đây là mẫu xe thể thao giới hạn, một trong ba chiếc ở nội địa, giá bán là ba mươi tư triệu nhân dân tệ…”

Tống Cẩn Hành nghiêng đầu một chút, qua lớp tóc có thể thấy đôi mắt lạnh lùng ẩn dưới lớp mi rủ:
“Thanh toán xong hôm nay có thể lái đi được chứ?”

Nhân viên bán hàng cuối cùng cũng hoàn toàn phản ứng lại, mặt đỏ bừng vì phấn khích:
“Dạ được! Cô Chung, tôi lập tức đi làm thủ tục cho cô!”

Trong lúc chờ hoàn tất giấy tờ, nhân viên lại đem đồ ngọt và nước uống đến phục vụ. Chung Du mỗi thứ đều nếm thử một ít, nhưng vì nghịch ngợm không thể ngồi yên, chạy vòng quanh showroom xem hết xe này đến xe khác. Cửa hàng còn cử riêng một nhân viên phụ trách chăm sóc cô bé, mừng thầm trong bụng:
Tốt nhất là cô nhóc lại thích thêm cái nào nữa, để chị gái mua tiếp!

Nhưng thật may, Chung Du vẫn là đứa trẻ biết tiết kiệm. Đợi đến khi Tống Cẩn Hành ký xong hợp đồng, con bé còn len lén thì thầm bên tai anh:
“Chị ơi, mình mua xong xe này rồi, còn tiền không?”

Giọng đầy lo lắng.

Tống Cẩn Hành nhướng mày:
“Không còn nhiều, không đủ mua kem nữa đâu.”

Quả nhiên, Chung Du lập tức hoảng hốt:
“Vậy em không cần nữa đâu! Chị ơi, em không cần xe giỏi nhất nữa, em muốn ăn kem…”

“Kem à?” Nhân viên tư vấn nghe rất rõ, lập tức nhiệt tình chen lời:
“Bé yêu, chúng tôi cũng có kem nha, chị dẫn em đi lấy.”

Chung Du lề mề bò xuống từ đùi Tống Cẩn Hành, liếc nhìn nhân viên một cái, xoắn tay xấu hổ hỏi:
“Sau này em có thể thường xuyên đến đây ăn kem không?”

Trời ơi đáng yêu xỉu! Nhân viên tư vấn như tan chảy:
“Tất nhiên là được rồi!”

Chung Du vui vẻ chạy về bên Tống Cẩn Hành, khẽ khàng nói với vẻ đắc ý:
“Chị ơi, không cần mua cho em nữa đâu! Sau này em sẽ tới đây ăn ké của họ!”

Biểu cảm nhỏ nhắn của cô nhóc, trông vừa ranh mãnh vừa dễ thương vô cùng.

Tống Cẩn Hành bỗng thoáng ngẩn người — ở một vài khoảnh khắc, sự đắc ý nho nhỏ của hai chị em thật giống nhau. Có lẽ Chung Noãn Tinh lúc nhỏ cũng như thế này.

Hoàn tất thủ tục mua xe, nhận được biển số tạm thời, có thể trực tiếp lái xe đi.

Tống Cẩn Hành để lại địa chỉ nhà họ Chung cho showroom, bảo họ cho người lái “Xe Bé Yêu” về giúp, còn anh thì lái siêu xe mang theo Chung Du rời đi.

Chiếc siêu xe vừa ra đường đã lập tức thu hút vô số ánh nhìn.
Khi dừng đèn đỏ, bên cạnh là một chiếc G-class. Cửa sổ hạ xuống, chàng trai trẻ gương mặt sáng sủa nhìn chằm chằm người đẹp sau tay lái với ánh mắt rực lửa:
“Chị gái ơi, xe của chị chất quá! Làm quen nhé?”

Chung Du lập tức nhào ra cửa sổ gào lên từ chối:
“Chúng tôi không làm quen với chú đâu!”

Nói xong còn tức giận bấm nút kéo cửa kính lên.

Sau đó quay sang nói với vẻ nghiêm túc:
“Chị ơi, đừng để ý chú đó! Xe của chú ấy giống hệt ba của Văn Hạo Nhiên! Chắc chắn cũng không phải người tốt gì!”

Tống Cẩn Hành hôm nay không biết đã bị cô bé này chọc cười bao nhiêu lần rồi. Trước đây anh rất ít tiếp xúc với trẻ con, giờ mới biết hóa ra trẻ con lại thú vị như thế.

“Ba của Văn Hạo Nhiên?”

Chung Du tràn đầy phẫn nộ:
“Chị quên rồi à, lần trước chị đến đón em tan học, ông ta chặn chị lại, không cho chị đi đó! Rõ ràng ông ta đã có vợ rồi mà còn xin số điện thoại của chị, chị bảo ông ta không phải người tốt! Từ hôm đó em không chơi với Văn Hạo Nhiên nữa! Đừng tưởng em không biết cậu ta mời em đến nhà chơi là vì ba cậu ta muốn gặp chị!”

Ba của Văn Hạo Nhiên — họ Văn.

Tống Cẩn Hành ghi nhớ cái tên này.

Chiếc siêu xe lái đến đâu gây náo động đến đó.
Lúc anh chạy xe đến trung tâm thương mại của tập đoàn Kinh Thế, ngay lập tức khiến group chat của đám “thế hệ thứ hai” nhà giàu sôi sục:

—— [ảnh] Vãi thật, chiếc xe siêu hiếm của cửa hàng lão Bao bị mua mất rồi?!
—— Mẹ kiếp, là thiếu gia nào mạnh tay vậy? Cho anh mượn lái một vòng đi!
—— [ảnh] Hình như là một cô gái, có chị em nào trong nhóm mình không?
—— Đỉnh quá, chiếc này tôi năn nỉ ông già cả năm trời còn không mua cho, trời ơi, sao người giàu nhiều thế mà không có phần tôi!
—— Anh em đừng khiêm tốn, nhà ông đào than một cái là mua được chục chiếc rồi. Nhưng mà tôi cũng tò mò, là thiên kim nào ra tay vậy? Nhà họ Bạch à?
—— @Bạch Ngâm Nguyệt, chị ơi chị ơi, cho em mượn xe đi mà! Em quỳ gối van chị luôn đó!

Cả nhóm đều đồng loạt tag thiên kim nhà họ Bạch – Bạch Ngâm Nguyệt.

Một lúc sau, Bạch Ngâm Nguyệt mới lên tiếng đáp lại:

—— Cái quỷ gì thế? Không phải tôi, đi quỳ người khác đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play