Cũng không thể trách Chung Noãn Tinh ít trải đời, vì từ bé đến lớn, cô chưa từng được sống trong căn nhà xa hoa như thế này.

Tầm nhìn thật sự quá đỗi tuyệt vời, rộng rãi thoáng đãng, toàn bộ Bắc Kinh rực rỡ ánh đèn đều thu gọn trong mắt. Ngàn vạn ánh sáng như một màn biểu diễn rực rỡ, cô ngồi trên chiếc ban công rộng lớn vừa ăn cơm vừa thưởng thức cảnh đêm, thầm cổ vũ bản thân: phải chăm chỉ kiếm tiền! Sau này cũng sẽ mua cho ba mẹ một căn nhà thật đẹp như thế này!

Ban công rộng thế này, Du Du cũng có thể trồng hoa và nuôi thú cưng mà con bé yêu thích rồi.

Từ đầu đến cuối, dù chỉ một giây, cô cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ chiếm lấy căn biệt thự mang tên mình kia.

Tống Cẩn Hành xử lý xong công việc, day day sống mũi rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt liền bắt gặp bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên ban công vắng vẻ kia — nhưng bây giờ, trên thân thể ấy đã chẳng còn sự cô độc mà anh từng mang theo.

Một linh hồn mới, như ánh mặt trời rực rỡ, khiến cơ thể vốn lạnh lẽo kia cùng thế giới náo nhiệt này tỏa sáng rạng rỡ, sống động hẳn lên.

Khoảnh khắc khi cô ngoái đầu lại, khuôn mặt anh — vốn nghiêm nghị không chút biểu cảm — nở một nụ cười tươi rói, vẫy tay với anh:

“Xong việc rồi hả? Mau ăn cơm đi.”

Mãi đến khi cô bưng cơm canh được hâm nóng từ lò vi sóng đặt xuống trước mặt, Tống Cẩn Hành vẫn còn ngơ ngác. Nghe cô lo lắng dặn dò:

“Anh nhớ ăn đúng bữa đấy nhé, ba bữa một ngày không được thiếu bữa nào đâu. Đừng có để bị đau dạ dày giống tôi.”

Mùi cơm thơm nức, khiến anh đột nhiên thấy đói bụng, nhẹ nhàng gật đầu:

“Ừ.”

Ăn xong, bàn giao xong mọi việc trong ngày, hai người chuẩn bị ai về nhà nấy. Chung Noãn Tinh thì đương nhiên có xe đưa đón, trắng trợn chiếm luôn tài xế riêng của tổng tài, cảm thấy hơi ngại:

“Để tôi bảo Phó Lĩnh sắp xếp người đưa anh về nhé.”

Tống Cẩn Hành lắc đầu:

“Không cần, tôi tự gọi xe là được.”

Anh lại hỏi: “Cô có bằng lái không?”

Chung Noãn Tinh nói:

“Có chứ, tôi còn có xe nữa. Lần sau anh có thể tự lái đi, đỗ ở chỗ để xe ngầm số 167, chìa khóa treo ở kệ trong tiền sảnh.”

Tống Cẩn Hành ghi nhớ.

Chờ cô được Phó Lĩnh đón đi, anh mới thu dọn đồ đạc, gọi xe về nhà họ Chung.

Vào thời điểm trời vừa sập tối là lúc khu dân cư đông người nhất. Các phụ huynh dắt con đi dạo đông như trẩy hội, loa nhạc nhảy quảng trường rền vang, Tống Cẩn Hành đội mũ kéo thấp, đeo khẩu trang, nhanh chóng len lỏi giữa đám đông.

Bỗng có một giọng non nớt vang lên giữa tiếng ồn ào, truyền vào tai anh:

“Chị ơi! Chị ơi!”

Tống Cẩn Hành bước chân khựng lại, quay đầu nhìn.

Quả nhiên là Chung Du, như một chú chó con lấm lem, nhào tới như tên bắn. Tống Cẩn Hành theo phản xạ khom người đón lấy, cô bé bổ nhào vào lòng anh, tay còn cầm một que đá bào, đôi bàn tay bé xíu lạnh cóng lập tức chui thẳng vào cổ anh.

Tống Cẩn Hành bế con bé lên, cau mày:

“Sao lại đi một mình?”

“Không phải ạ! ” Chung Du mút một miếng đá bào, miệng đỏ bừng vì lạnh, nói:

“Ba mẹ ở đằng kia kìa!”

Tống Cẩn Hành nhìn theo hướng tay cô bé chỉ, quả nhiên thấy ba mẹ Chung đang ngồi trên bồn hoa, xem người ta nhảy quảng trường. Chung Du  vẫy tay gọi lớn:

“Ba ơi mẹ ơi, chị về rồi nè!”

Ba mẹ Chung nhìn thấy "con gái", ba Chung liền đỡ vợ đứng dậy bước lại. Vẻ mặt mẹ Chung vẫn mơ màng, ngơ ngác, nhưng khi nhìn thấy hai đứa con gái thì ánh mắt mới dần có tiêu cự, khóe miệng nở nụ cười.

Bà bước nhanh hơn, kéo tay anh giống như trẻ con khoe khoang:

“Tinh Tinh, cho con nè.”

Tống Cẩn Hành một tay bế Chung Du, cúi đầu nhìn bàn tay được mẹ Chung kéo ra — một viên kẹo trái cây được bọc giấy màu lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay anh.

Mẹ Chung nắm tay anh, vô cùng vui vẻ:

“Tinh Tinh, về nhà với mẹ nha.”

Tống Cẩn Hành mấp máy môi, nhưng vẫn không thể gọi ra tiếng "mẹ".

Anh giống như một con rối bị kéo dây, mặt không cảm xúc bị mẹ Chung dắt về nhà. Chung Du ở trong lòng anh vặn vẹo suốt, còn dúi luôn que đá bào đã cắn nham nhở vào miệng anh:

“Chị ăn đi! Nhưng chỉ được ăn một chút xíu thôi nha~”

Tống Cẩn Hành mặt không đổi sắc, cắn một miếng.

Ba Chung im lặng đi sau họ, như một cái cây vững chãi, âm thầm bảo vệ mái nhà nhỏ bé này.

Bảo mẫu Lưu Thải vừa rửa xong bát, dọn dẹp nhà bếp xong thì thấy Tống Cẩn Hành trở về, chẳng hiểu sao lại hơi chột dạ, nhanh tay bày hoa quả đã cắt lên bàn trà, dè dặt báo cáo công việc:

“Cô Chung, trong nhà tôi đã dọn dẹp sạch sẽ rồi ạ.”

Tống Cẩn Hành đang kiểm tra bài tập của Chung Du:

“Ừ, cô về đi.”

Lưu Thải hơi căng thẳng:

“Nhưng vẫn chưa đến giờ tan ca mà cô Chung…”

Tống Cẩn Hành giọng nhạt nhạt:

“Tôi ở nhà rồi, không có gì cần lo, cô về sớm đi. Mai nhớ đến đúng giờ.”

Lưu Thải vội vàng gật đầu:

“Dạ dạ, tôi biết rồi.”

Tống Cẩn Hành túm lấy Chung Du đang chơi xếp hình gần đó:

“Chữ này viết sai cả trang, viết lại.”

Chung Du kêu toáng:

“Em không viết! Chị không phải chị em! Đồ xấu xa!”

Sau một hồi cưỡng chế rèn chữ, Tống Cẩn Hành nhận được ảnh do Chung Noãn Tinh gửi qua WeChat. Anh mở ra xem — là ảnh cô đang mướt mồ hôi chạy bộ trên máy chạy.

——【Tôi đang luyện tập rồi! Anh luyện chưa?】

——【Dạy xong Chung Du rồi tập.】

——【Con nhóc đó lại viết sai chữ "nước" nữa hả?】

Tống Cẩn Hành chụp lại trang chữ sai của Chung Du gửi cho cô, Chung Noãn Tinh lập tức đáp lại bằng một icon tức giận bốc khói. Anh nhìn cái icon tức đến buồn cười đó hai lần, rồi mới bình tĩnh cất điện thoại.

Nhà họ Chung diện tích không lớn, miễn cưỡng lắm mới kê được một chiếc máy chạy bộ. Nhưng Tống Cẩn Hành không cần thiết bị vẫn có thể tập luyện, anh tập core một tiếng, rồi lại lên máy chạy thêm một tiếng nữa, coi như hoàn thành chỉ tiêu mà Chung Noãn Tinh giao. Sau đó cầm đồ ngủ bước vào phòng tắm.

Lần đầu trong đời trải nghiệm cảm giác "vật vã" khi đi tắm.

Khi bước ra, tai anh đỏ rực.

Chung Noãn Tinh da trắng, hễ đỏ là đỏ như tôm luộc. Mà lúc đó WeChat lại hiện hai tin nhắn mới của cô:

——【Các bước skincare】

Làm đúng theo trình tự này, không được bỏ sót bước nào đâu nhé~

——【Nhớ bôi cả lotion dưỡng thể nữa, toàn thân từ đầu đến chân, không chừa chỗ nào! Đừng có ngại, dù sao tôi cũng sờ hết toàn thân anh rồi mà.

Rất đỉnh [ngón cái]】

Tống Cẩn Hành ngay lập tức chuyển sang sắc mặt giận dữ, nghiến răng nghiến lợi:

“Chung Noãn Tinh!”

Bên kia, Chung Noãn Tinh đang lau tóc từ tầng hai đi xuống, định mở tủ lạnh tìm một chai nước mát. Không ngờ mở ra thấy bên trong ngoài mấy hàng nước khoáng đông lạnh xếp gọn gàng thì chẳng có gì khác.

Cô thở dài, lấy đại một chai.

Lúc mới về cô cũng đã đi tham quan căn nhà của tổng tài. Phải nói là… to thì có to, sang thì có sang, nào là phòng gym, hồ bơi, vườn sau, thang máy riêng, cái gì cũng có — chỉ là không có một chút sinh khí nào.

Giống như một ngôi mộ lạnh lẽo trống rỗng, khiến cô cảm thấy vừa cô đơn vừa sợ hãi.

Chung Noãn Tinh bật hết đèn tầng một, lại bật ti vi chiếu phim Võ Lâm Ngoại Truyện, tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên khắp nhà, lúc này cô mới thấy an lòng.

Cô nghĩ nghĩ, liền gọi một cuộc thoại WeChat cho Tống Cẩn Hành.

Chỉ vài giây sau, giọng nói lành lạnh vang lên từ đầu bên kia:

“Gì vậy?”

Chung Noãn Tinh cuộn tròn trên ghế sofa:

“Nhà anh to quá.”

Tống Cẩn Hành nghe thấy tiếng phim truyền hình náo nhiệt bên kia, khép máy tính lại, cầm điện thoại lên:

“Sợ à?”

Không ngờ bị đoán trúng, Chung Noãn Tinh có chút ngượng ngùng:

“Cũng không hẳn… chỉ là cảm thấy hơi trống vắng thôi.”

Cô ngập ngừng một chút, thăm dò hỏi:

“Anh có cho tôi mua vài món đồ nội thất trang trí lại nhà anh một chút không?”

Tống Cẩn Hành trả lời rất nhanh:

“Được.”

Chung Noãn Tinh:

“Còn rèm cửa và tủ quần áo trong phòng ngủ anh… đen sì à, tôi muốn đổi sang màu khác.”

Tống Cẩn Hành im lặng vài giây: “Không phải màu hồng là được”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play