Chương 28: Đại Lão Huyết Tộc, Xin Nhẹ Tay Thôi!
Bắpp-03
Nguyễn Đường tuy không biết Bùi Nặc định làm gì, nhưng nghe Bùi Nặc hứa hẹn như vậy, cậu vẫn thấy an tâm. Có lẽ là vì Bùi Nặc trông trầm ổn và mạnh mẽ, dường như không có chuyện gì có thể làm khó hắn, chỉ cần hắn hứa hẹn, nhất định sẽ làm được.
Cậu đáp một tiếng, ngáp một cái rồi đặt bộ quần áo kia ra xa hơn một chút. Trong mắt cậu long lanh nước, lông mi ươn ướt. Cậu kéo kéo vạt áo Bùi Nặc, dụi mắt, giọng mềm mại nói:
“Nên đi ngủ rồi.”
Lúc trước cùng Bùi Nặc gây chuyện một hồi, Nguyễn Đường vốn đã mệt lả. Sau đó Bùi Nặc xảy ra chuyện, cậu gấp đến độ buồn ngủ cũng bay biến, cố gắng tỉnh táo canh giữ bên cạnh Bùi Nặc, sợ Bùi Nặc xảy ra chuyện gì. Bây giờ Bùi Nặc không sao rồi, chút buồn ngủ còn sót lại liền ồ ạt kéo đến. Mí mắt Nguyễn Đường khép hờ, tự giác nép vào lòng Bùi Nặc, ngón tay trắng nõn nghịch ngợm quần áo trước ngực Bùi Nặc, ngủ thiếp đi.
Bùi Nặc ôm Nguyễn Đường vào lòng chặt hơn một chút, để Nguyễn Đường ngủ thoải mái hơn. Ánh mắt hắn lướt qua, dừng lại trên bộ quần áo cách đó không xa, vẻ mặt lại hoàn toàn lạnh xuống.
Lâm Ái kia trước khi đến hắn đã cẩn thận điều tra, thân phận sạch sẽ đến không có nửa điểm vấn đề. Bây giờ nghĩ kỹ lại, có lẽ là có người giúp anh ta che giấu. Trong nội bộ Huyết Tộc, có rất nhiều kẻ vừa kiêng dè hắn lại vừa mong hắn mau chết. Nhưng những kẻ đó đều là cáo già, thường không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ dám lén lút giở trò sau lưng thử hắn. Cũng chỉ có những Huyết Tộc trẻ tuổi ngông cuồng tự đại, tự cho mình sức mạnh cường đại, mới nghĩ ra cách này để giết hắn, chiếm lấy vị trí của hắn.
Bùi Nặc thu lại vẻ lạnh lùng trong mắt, trong đầu liệt kê ra vài Huyết Tộc trẻ tuổi mà gần đây đang nổi lên mạnh mẽ, Scott cũng nằm trong số đó. Hắn còn cần quản gia đi điều tra thêm.
Ngày hôm sau Bùi Nặc sai quản gia mang quần áo đi giám định, cũng ra lệnh cho ông ta điều tra hành tung của những người hắn đã liệt vào danh sách. Kẻ địch ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, tình thế này đối với họ quá bị động. Chuyện này nếu xảy ra thêm vài lần cũng khó lòng phòng bị. Bùi Nặc suy đi tính lại, cuối cùng quyết định dẫn rắn ra khỏi hang.
Hắn bí mật tung tin ra ngoài, nói rằng sức mạnh của mình đột nhiên hỗn loạn, hơn nữa có dấu hiệu suy yếu. Sau khi tin tức này bắt đầu lan truyền, hắn lại bắt đầu rà soát nhân thủ bên cạnh và biệt thự, hành động rầm rộ, mang theo chút hung ác, khiến một bộ phận nhỏ người lập tức căng thẳng. Rốt cuộc để đề phòng vị Thân vương Huyết Tộc này, không ít kẻ đã lén cài người của mình vào bên cạnh hắn. Lần này rà soát như vậy, khó tránh khỏi sẽ tổn thất vài người.
Có điều, trong khi một số kẻ có ý đồ khác, lại không ai muốn làm chim đầu đàn, chủ động đi khiêu chiến Bùi Nặc.
Bùi Nặc đóng cửa không ra ngoài, đợi đến khi thời cơ chín muồi, lại cho người lén đi mời bác sĩ. Bên ngoài có biết bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm, hành động này của hắn tự nhiên cũng không giấu được người khác. Điều này cũng xác minh suy đoán trong lòng họ.
Sức mạnh của Bùi Nặc đang suy yếu, hắn sắp rơi vào giấc ngủ ngàn thu.
Bọn họ nhìn Bùi Nặc như hổ rình mồi, hận không thể xé xuống vài miếng thịt chia nhau ăn. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, hổ trước khi chết vẫn còn sức vùng vẫy, những kẻ đó đành phải nhẫn nhịn.
Bùi Nặc thong thả đợi mấy ngày. Biệt thự mấy ngày nay giới nghiêm, hắn bèn cùng Nguyễn Đường xem phim, lắp ráp mô hình, cũng không thấy nhàm chán.
Nguyễn Đường trước đó bị hệ thống lừa mua vài cuốn truyện tranh 18+ cấm. Bùi Nặc hứng lên là lại muốn cùng Nguyễn Đường thảo luận xem tư thế bên trong rốt cuộc có hợp lý không. Lúc hắn giở trò, Nguyễn Đường không có chút sức chống cự nào, ngơ ngác bị dỗ dành lên giường. Cuối cùng, đương nhiên là bị ăn sạch sẽ.
Chờ đến ngày Lâm Ái đến kiểm tra, Bùi Nặc mới tha cho Nguyễn Đường. Hắn hôn lên chóp mũi Nguyễn Đường, bảo Nguyễn Đường chuẩn bị một chút, để diễn một vở kịch cho Lâm Ái xem.
Nguyễn Đường dụi đỏ khóe mắt, lại nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt, nước mắt lập tức chảy ra. Mấy ngày nay cậu vẫn luôn bị Bùi Nặc “bắt nạt”, trông thần sắc còn có chút tiều tụy. Khóe miệng cậu trễ xuống, cụp mắt trông bất an mà đáng thương, như một chú chó nhỏ sắp bị bỏ rơi.
Lâm Ái nhìn thấy Nguyễn Đường, chính là dáng vẻ như vậy.
Nguyễn Đường vẻ mặt đau khổ để Lâm Ái kiểm tra cơ thể, thần sắc rầu rĩ không vui. Lâm Ái lướt nhìn, cằm căng cứng, vẻ mặt nhàn nhạt xuất hiện vài tia biến hóa:
“Không vui à?”
Nghe thấy giọng Lâm Ái, Nguyễn Đường vẫn cúi đầu, như chìm vào đau buồn không thể thoát ra. Cậu vê ngón tay, rầu rĩ đáp:
“Ừm.”
“Bác sĩ Lâm, anh nói trên đời này có loại thuốc nào có thể khiến người ta không bệnh cũng không đau không?”
Nguyễn Đường nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Ái, hỏi một cách chân thành. Cậu trông ngây ngô mềm mại, không có chút sức tấn công hay tâm cơ nào. Lâm Ái đối với Nguyễn Đường buông xuống vài phần cảnh giác, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì:
“Không có.”
Lâm Ái hỏi Nguyễn Đường tình trạng sức khỏe gần đây và tình hình ăn uống, lặng lẽ dò hỏi được rất nhiều thông tin từ bên cạnh. Ví dụ như Bùi Nặc không còn ăn cơm, luôn ở trong phòng của mình. Nguyễn Đường gần đây đều ăn cơm một mình. Và buổi tối, Nguyễn Đường luôn nghe thấy tiếng cánh cửa đập phành phạch, cậu một mình sợ hãi, nhưng lại không dám ra ngoài xem.
Nguyễn Đường thu mình ngồi trên sofa, cầm lấy phần thuốc của mình, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Cậu cô đơn ngồi trên sofa, nhỏ giọng nói:
“Tôi không muốn chỉ còn lại một mình.”
Lâm Ái nhìn cậu có chút đáng thương, thần sắc có vài phần buông lỏng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, không nói gì cả, thẳng thừng đi ra khỏi biệt thự.
Hắn căn cứ vào lời nói của Nguyễn Đường phỏng đoán ra một kết luận, đó chính là Bùi Nặc thật sự đã trúng độc, hơn nữa sức mạnh đã rơi vào hỗn loạn. Hắn lạnh mặt, đi đến nhà người kia.
Nếu sự việc đã thành công, cũng không cần phải che giấu nữa.
Lâu đài của Huyết Tộc luôn hoa lệ mà thâm trầm. Căn phòng của người kia được bài trí tinh xảo và phóng khoáng, trong phòng tỏa ra một chút mùi hương dâm mỹ. Người đàn ông kia dựa vào sofa, mái tóc vàng hoe có chút hỗn độn, đôi mắt xanh thẳm khép hờ, dường như có vài phần không kiên nhẫn.
Người này chính là Scott.
“Lúc này ngươi đến tìm ta làm gì?”
So với lúc ở trước mặt Bùi Nặc, Scott lúc này có thêm vài phần trầm ổn và âm u, cái vẻ công tử ăn chơi tùy tiện kia cũng bớt đi không ít.
Lâm Ái kể lại toàn bộ cuộc đối thoại của mình với Nguyễn Đường:
“Nguyễn Đường không có tâm cơ gì, hơn nữa biệt thự thật sự canh phòng nghiêm ngặt. Ta nghi ngờ Bùi Nặc thật sự như lời đồn, sống không được bao lâu nữa.”
Scott cười một tiếng, đáy mắt có vài phần khoái trá. Cách đây không lâu Bùi Nặc chém đứt cánh tay phải của hắn, khiến hắn mất đi hơn nửa sức mạnh. Hiện giờ, hắn lại có thể đạp Bùi Nặc dưới chân. Bùi Nặc sức mạnh suy yếu, tuyệt đối không thể chống lại hắn.
Hắn đến gần Lâm Ái, ngón tay giữ chặt cằm Lâm Ái, ép Lâm Ái ngẩng đầu nhìn hắn. Ngón tay hắn ái muội vuốt ve hai cái, nhướng mày, đáy mắt xanh biếc một mảnh thâm tình:
“em làm rất tốt.”
Ngón tay Lâm Ái run rẩy, hơi thở cũng gấp gáp hơn.
Scott kéo cổ áo Lâm Ái ra, hôn lên dấu hôn hắn để lại mấy ngày trước còn chưa phai, giọng điệu khen ngợi nói:
“Ta nên thưởng cho em thế nào đây?”