Bắpp_03
Tiểu thiếu gia kia da thịt mềm mại, trông còn có chút ngốc nghếch, nếu để ngoài trời dầm mưa mà ốm thì càng dễ bị người ta lừa đi mất. Vừa rồi cách ván cửa, hắn hình như còn nghe thấy tiếng nức nở của tiểu thiếu gia. Thôi thì coi như làm việc tốt một lần.
Ngu Lê mặt mày nghiêm nghị, cầm chiếc ô giấy ở góc tường, căng ra rồi đi ra mở cửa sân.
Vừa mở cửa, hắn liền thấy tiểu thiếu gia co rúm trong góc, run bần bật vì lạnh. Cả người tiểu thiếu gia ướt sũng, sắc mặt trắng bệch, hàng mi dính vài giọt mưa, vừa ngẩng mắt lên những giọt mưa ấy liền rơi xuống, trông yếu ớt và đáng thương.
Ngu Lê đưa ô che lên đầu tiểu thiếu gia, vươn tay nắm lấy cổ tay cậu, khẽ thở dài: “Vào đi.”
Môi Nguyễn Đường trắng bệch, cậu nắm chặt tay Ngu Lê đứng dậy. Rõ ràng yếu ớt và chật vật, nhưng lại nở một nụ cười vừa mềm mại vừa ngọt ngào với Ngu Lê, trông có chút ngây thơ. Lại ngoan đến lạ.
Cậu níu lấy ngón tay Ngu Lê, khẽ lắc, như đang làm nũng: “Ta biết huynh sẽ không bỏ mặc ta mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT