Từ đội hai lên đội một, chỉ cần đáp ứng quy định của giải đấu thì quy trình cũng không phức tạp.

Hơn nữa, những thủ tục đó Du Tụng cũng không cần lo. Việc duy nhất cậu cần làm là bắt đầu từ chiều mai, khi đánh scrim sẽ không đi vào phòng huấn luyện số 2 nữa, mà là phòng số 1.

Các đồng đội đội hai khi biết tin cậu được đôn lên rất vui, người đi AD đã cùng cậu gắn bó suốt một năm – La Tân Vũ – còn nói đã sớm có linh cảm.

“Mùa này mấy chỉ số của cậu gần như toàn top 3 LDL, chẳng qua trước chưa đủ tuổi, không thì tuần trước đã lên rồi ấy chứ.”

“Đúng đó, lần chuỗi thua hồi trước…” Người đi rừng đội hai cũng nhỏ giọng phụ họa.

Mùa xuân LPL năm nay đã gần kết thúc, CNG khởi đầu mùa giải khá mạnh mẽ, nhưng giữa mùa phiên bản thay đổi, mấy hệ thống chiến thuật mà họ luyện kỹ nhất đều bị *nerf.

(Nôm na theo tớ hiểu là giảm sức mạnh)

Mỗi phiên bản lại có tướng mạnh khác nhau, đội không thích ứng được thì khó mà thắng nổi.

Thua nhiều, tâm lý tuyển thủ cũng bị ảnh hưởng, khí thế kém đi, càng khó quay lại trạng thái ban đầu.

Trong tình huống này, cách đơn giản nhất để thay đổi là đổi đội hình chính thức, thử người mới. Tiếc là đội một CNG chỉ có một người dự bị, lại đúng vị trí đi rừng – vị trí thi đấu tốt nhất. Mà đổi đi rừng thì bốn người còn lại lại càng không biết chơi, dẫn tới thua nhanh hơn.

Trên các diễn đàn game lớn, cũng có không ít thảo luận về tình trạng khó khăn của CNG, đám tuyển thủ trẻ đội hai ngoài giờ huấn luyện cũng từng lướt xem. Trong đó, ý kiến phổ biến nhất là – chỉ số đường trên toàn đứng cuối, chơi gì cũng dở, muốn cải thiện thành tích thì đầu tiên phải đổi đường trên.

Nhưng vị trí đường trên không có dự bị, thị trường tự do thì cũng không kiếm được người tốt để thay gấp, vậy cách duy nhất là chờ đường trên đội hai đủ 17 tuổi.

“Nếu cậu sinh sớm hai tháng, biết đâu đã được lên đội chính ngay khi mùa xuân bắt đầu rồi ấy chứ.” La Tân Vũ lại nói.

“...Không thể nói thế được.” Du Tụng lắc đầu, “Chỉ là dạo gần đây phiên bản hợp với tôi thôi.”

Nghe cậu khiêm tốn, mấy người kia liền à à ầm ầm trêu ghẹo, bảo là hôm qua lúc đè nát đường trên bên kia thì đâu có nói vậy.

Du Tụng: “…”

“LPL có độ cạnh tranh khác hẳn mà.” Sau nửa năm bị đội một hành cho khổ, cậu đã không còn tự tin như lúc mới vào trại huấn luyện nữa, “Trước đây cũng có nhiều ví dụ rồi, đánh nát giải hạng hai, mà vừa lên LPL là chìm nghỉm luôn.”

“Cậu còn chưa lên mà đã bi quan thế à.” La Tân Vũ vỗ mạnh vai cậu, “Dù sao đội một giờ cũng không còn hi vọng playoff, mấy trận cuối mà cho cậu cơ hội thì cứ bung hết sức mà đánh thôi!”

“Đã lên rồi, sao lại không cho cơ hội?”

“Đúng đó!”

Mấy thiếu niên vừa ăn bánh vừa nói chuyện ríu rít, lời nào lời nấy đều là khích lệ và chúc phúc dành cho cậu, khiến cậu cảm động không ít.

Nhưng ngay sau đó, mấy đứa này liền nhân lúc cậu không chú ý mà úp hết chỗ bánh còn thừa lên mặt cậu.

Du Tụng suýt thì tức chết, đến điện thoại còn chưa kịp cầm, đã chạy thẳng về ký túc xá để tắm rửa.

Tắm xong đi ra, đúng lúc đụng mặt La Tân Vũ đang quay về, cậu ta ném điện thoại cho cậu rồi đùa: “Cậu thật sự mắc bệnh sạch sẽ à?”

Du Tụng trả lời thật: “Có, nhưng không nặng.”

“Chậc, thế thì bảo sao cậu lại muốn đổi bạn cùng phòng.” La Tân Vũ nói, “Ở chung với Vạn Khánh đúng là cực hình, độ ở dơ của hắn thì đến tôi cũng nghe tiếng rồi.”

Vạn Khánh chính là bạn cùng phòng trước đây của Du Tụng, là một trong những tuyển thủ dự bị đi đường giữa của đội hai CNG. Vào tháng trước, khi danh sách cố định của giải hạng dưới được xác lập, vì màn thể hiện tệ hại ở mùa giải trước, cuối cùng cậu ta không được gia hạn hợp đồng và đã chuyển ra khỏi căn cứ.

Sau khi cậu ta rời đi, La Tân Vũ – người trước đó ở một mình – được sắp xếp chuyển vào đây, trở thành bạn cùng phòng mới của Du Tụng.

"Cậu ta giờ đang ở đâu?" Du Tụng vừa lau tóc vừa thuận miệng hỏi, “Tìm được đội mới chưa?”

"Chắc là chưa." La Tân Vũ suy nghĩ một lát, giọng không chắc chắn, dừng một chút rồi đổi giọng, nhìn cậu tiếp tục nói: “Thôi, cậu quan tâm cậu ta làm gì, mai cậu hoàn tất thủ tục, ngày mốt là có thể đánh LPL rồi, chắc tức chết cậu ta mất.”

Hồi đó khi Vạn Khánh và Du Tụng còn là bạn cùng phòng, vì Du Tụng hơi có chứng sạch sẽ, hai người ngày nào cũng có mâu thuẫn nhỏ.

Du Tụng thì còn đỡ, mâu thuẫn trong sinh hoạt cơ bản không ảnh hưởng đến việc chơi game, nhưng Vạn Khánh lại là kiểu tuyển thủ rất dễ bị chi phối bởi cảm xúc. Tâm trạng không tốt thì phong độ cũng xuống theo, lại thêm tính hay đổ lỗi, thường sau trận đấu là trưng ra bộ mặt cau có với đồng đội, tiện thể nói móc Du Tụng vài câu.

La Tân Vũ trước giờ đã thấy người này rất kỳ quặc, không ưa nổi, giờ thấy cục diện hai người khác biệt như vậy thì đương nhiên rất hả hê.

Ngược lại Du Tụng thì không có phản ứng gì lớn, nghe xong chỉ "ờ" một tiếng, rồi nhận lấy điện thoại tiếp tục trả lời tin nhắn WeChat.

Du Xuyên nhắn tin cho cậu, hỏi rốt cuộc là tin tốt hay tin xấu.

Cậu lục lọi trong kho biểu cảm của mình một hồi, không tìm được cái nào phù hợp, dứt khoát gửi luôn một đoạn tin nhắn thoại.

“Anh đoán trúng hết rồi.” Cậu nói vào điện thoại như vậy.

Chưa đến nửa giây sau khi tin nhắn được gửi đi, Du Xuyên đã trả lời, rất đơn giản hai chữ: “Chúc mừng.”

Cậu bĩu môi, định trách anh trai phản ứng lạnh nhạt thì thấy màn hình nhảy ra một thông báo chuyển khoản mới.

Du Xuyên chuyển thẳng cho cậu 8888 tệ, kèm lời nhắn: Cố gắng thi đấu.

Du Tụng sững người một chút, thầm nghĩ nếu để ba mẹ biết Du Xuyên chuyển cho cậu nhiều tiền vậy, hai anh em thể nào cũng bị trách phạt.

Giống như phần lớn những người bước chân vào ngành thể thao điện tử, khi Du Tụng quyết định đi con đường này, cậu cũng vấp phải sự phản đối kịch liệt từ gia đình.

Sự phản đối chủ yếu đến từ cha mẹ cậu. Trong mắt họ, eSports là một ngành nghề không có chút đứng đắn nào, hoàn toàn không thể làm cơm ăn, chưa nói đến việc không học hành để đi làm cái này.

Du Tụng không biết phải thuyết phục họ thế nào, đành đi tìm Du Xuyên nhờ giúp đỡ.

Nhưng cậu cũng không thật sự đặt nhiều kỳ vọng, vì Du Xuyên là kiểu người học hành cực giỏi, sự nghiệp cực thành công, khả năng cao cũng sẽ khuyên cậu đừng làm mấy chuyện mơ mộng này, lo học cho xong cấp ba cái đã.

Không ngờ là, Du Xuyên sau khi nghe cậu trình bày, chỉ hỏi đúng một câu rồi lập tức đồng ý giúp cậu thuyết phục ba mẹ.

Du Xuyên hỏi cậu: “Nếu em thử rồi mới phát hiện mình không đủ năng khiếu để đi con đường này, thì em sẽ làm gì?”

Du Tụng đáp: Vậy em sẽ quay lại học tiếp. Nhưng trước khi đưa ra giả thiết này, em phải thử một lần đã, không thử sao biết có làm được hay không?

Sau đó, Du Xuyên đã giúp cậu thuyết phục cha mẹ. Ba mẹ tuy đồng ý nhưng vẫn tức giận, buông lời cứng rắn nói trong thời gian này sẽ không phản đối, nhưng cũng sẽ không hỗ trợ bất kỳ điều gì, kể cả về vật chất.

Du Tụng lúc đầu còn thấy không sao, dù gì trại huấn luyện cũng sẽ trả lương cho tuyển thủ trẻ, còn bao ăn ở, liền đồng ý ngay. Nhưng thật sự vào trại huấn luyện rồi, cậu mới phát hiện, với những tuyển thủ trẻ còn chưa có thành tích, eSports thật sự là một ngành cực kỳ tốn tiền.

Chuột đủ độ nhạy và bàn phím phù hợp cảm giác tay, cái nào cũng đắt. Chưa kể cường độ luyện tập cao khiến hai thiết bị này hư hại nhanh hơn nhiều so với người bình thường chơi máy tính, tính ra là một khoản chi tiêu lớn.

Nếu chỉ có vậy thì còn cắn răng chịu được, nhưng cơ thể cậu lại không tốt, lúc mới vào trại huấn luyện cố gắng theo người ta thức đêm đánh rank, đảo lộn ngày đêm, kết quả là bị sốt cao phải nhập viện.

Đội trưởng định liên lạc người nhà, cậu nghĩ tới nghĩ lui, chỉ dám gọi cho Du Xuyên.

Du Xuyên bị đánh thức giữa đêm do lệch múi giờ, biết tình hình của cậu thì mắng cho một trận, lại hỏi cậu có đủ tiền trả viện phí không.

Vì không muốn bị người nhà coi thường, cậu nói là đủ, không ngờ một tuần sau, Du Xuyên nhân lúc về nước nộp dự án đã ghé thăm căn cứ CNG, nhìn thấy cậu vì bệnh mà tiêu sạch tiền đến mức không mua nổi một đôi giày thể thao mùa đông dày dặn.

Sau đó, Du Xuyên đã lén chuyển tiền cho cậu, còn hình thành thói quen mỗi lần gọi điện đều hỏi thăm tình hình, dặn cậu đừng cố gắng cứng đầu chịu khổ một mình.

“Nếu ngại nhận thì cứ xem như anh cho em vay.” Du Xuyên nói vậy, “Sau này nếu đánh ra thành tích, ký hợp đồng lớn rồi trả lại cho anh cũng được.”

Sau khi hai anh em nói rõ lòng mình, Du Xuyên dứt khoát chuyển tiền hàng tháng cho cậu.

Nhưng như lần này, chưa đầy một tuần đã chuyển tiếp gần một vạn, thì đúng là lần đầu tiên.

Có lẽ thấy cậu vẫn chưa ấn xác nhận nhận tiền, Du Xuyên lại gửi thêm một tin nhắn.

【Nhận đi, anh thật sự không có thời gian chọn quà cho em】

Du Tụng cười.

【Em chỉ đang nghĩ, 8888 này sau này có phải trả không】

Lần này anh trai cậu mất vài phút mới trả lời, gửi một loạt dấu chấm lửng, kèm thêm một câu: em muốn trả cũng được.

Du Tụng nằm xuống giường, cuối cùng cũng nhận tiền, thuận tiện gõ một câu cảm ơn trong khung soạn tin nhắn, nhưng trước khi gửi, lại xoá đi.

【Em nhất định sẽ đứng vững trong đội một】

Đó là câu cậu gửi cuối cùng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play