Chương 6

Đồng Trạm Ngôn tiện tay đóng cửa lại, thuận tiện tự giới thiệu:

“Tôi là Đồng Trạm Ngôn, bạn cùng phòng với cậu. Cậu vẫn chưa tới, nên tôi đã tự chọn chỗ trước.”

Vừa nói, cậu vừa xách đồ đi về phía ban công. Mùi vỏ trứng thật sự hơi nặng, cần nhanh chóng xử lý.

Thanh Tễ Nguyệt chỉ lặng lẽ nhìn cậu, không tỏ ý định trả lời.

Xem ra... không dễ ở chung rồi.

Đồng Trạm Ngôn có chút lúng túng, đồng thời cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Thanh Tễ Nguyệt bỏ đi, ký túc xá này sẽ chỉ còn lại một mình cậu – mà như vậy thì với cậu lại là chuyện tốt.

Cậu đem túi vỏ trứng nhúng vào nước rửa, xắn tay áo lên bắt đầu làm việc.

Vận may của cậu không tệ, chỉ từ hai thùng rác đã nhặt được nửa túi vỏ trứng.

Những vỏ trứng còn dính chút máu loãng, cậuquay về tủ lôi ra một bộ quần áo cũ không dùng nữa, xé làm hai mảnh – một dùng để lau sạch, một dùng để bọc vỏ trứng đã lau khô.

Chuẩn bị xong, cậu lấy miếng gỗ dày ra, bắt đầu nghiền vỏ trứng.

Loại trứng này không biết là của loài gì, kích thước lớn gấp đôi trứng gà nhưng độ dày vỏ lại không khác biệt lắm, rất dễ đập vụn thành bột.

Sau khi nghiền xong, từ nửa túi vỏ trứng chỉ còn lại lượng bột cỡ bốn, năm thìa. Dù hơi ít nhưng cũng tạm đủ dùng, chỉ là sau này sẽ phải đi nhặt thêm.

Cậu tiếp tục giã cho thật nhuyễn, rồi đều tay rắc bột vỏ trứng vào bốn chậu cà chua tốt nhất.

Để tránh gió thổi bay bột, cậu còn dùng tay trộn nhẹ lớp đất phía trên.

Xong xuôi, Đồng Trạm Ngôn kiểm tra độ ẩm đất – thấy cũng đã khô gần hết, cậu bèn đi lấy hai xô nước, đặt ở ban công phơi.

Nước máy thường chứa clo – tuy không ảnh hưởng đến người nhưng lại gây hại cho rễ cây. Dùng lâu sẽ khiến đất cứng và bí khí, tốt nhất là để lắng một hai ngày rồi mới dùng.

Lần trước, cậu nhận đơn xong thì gấp gáp đi ngay, chẳng kịp chuẩn bị gì, lần này thì phải khác.

Làm việc xong, ngẩng đầu lên, cậu bất ngờ thấy Thanh Tễ Nguyệt vẫn chưa rời đi, mà đang ngồi ở bàn bên kia, như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì, mắt vẫn nhìn về phía cậu.

Phát hiện bị nhìn lại, Thanh Tễ Nguyệt quay đầu đi.

Đồng Trạm Ngôn cũng không chủ động bắt chuyện thêm, nghỉ trưa không còn nhiều, cậu đi tắm rửa qua rồi nhanh chóng leo lên giường ngủ.

Lúc tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn lại một mình cậu.

Vừa ra khỏi cửa, cậu đã thấy Điền Tân Thanh đang tụ tập với vài người, có vẻ đang bàn chuyện gì rất hứng thú.

“Có chuyện gì vậy?” Đồng Trạm Ngôn khó hiểu.

“Nghe nói Thanh Tễ Nguyệt tới rồi đó.” Điền Tân Thanh thần bí nói.

Đồng Trạm Ngôn bất lực: “…… Rồi sao?”

Người như vậy – khí chất và quyết đoán đều không phải giả được – cậu sớm đã đoán ra thân phận của Thanh Tễ Nguyệt ngay từ lần đầu gặp mặt.

“Nghe nói có người thấy cậu ta vào khu ký túc xá của bọn mình đó!” Điền Tân Thanh ra vẻ tiếc hận, “Không lẽ… cậu ta thật sự…”

Đồng Trạm Ngôn chẳng nói thêm gì, trực tiếp đi xuống dưới lầu.

Trên đường, sau khi biết thật sự Thanh Tễ Nguyệt bị phân vào phòng mình, Điền Tân Thanh cực kỳ ghen tỵ. Đến lúc biết người ta đã rời đi, lại xót xa thở dài:

“Sớm biết thế, trưa nay đã không ngủ!”

Nhưng nghĩ tới việc bọn họ chung một lớp, Điền Tân Thanh lập tức hào hứng chạy thẳng về phía phòng học.

Thanh Tễ Nguyệt thì không tới lớp, nhưng Ma Quỷ Vương lại xuất hiện – y hiếm khi đến vào giờ học lý thuyết.

 

---

Phòng Giáo Vụ.

“…Tình hình đại khái là như vậy. Nếu có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi hoặc chủ nhiệm lớp Vương Diên Châu đều được.”

Chủ nhiệm phòng giáo vụ nói: “Tôi đã dặn dò với bên lớp rồi.”

Trường học nắm rõ tình trạng của Thanh Tễ Nguyệt, nên đối với anh có phần ưu ái và khoan dung hơn.

“Ừm.” Thanh Tễ Nguyệt gật đầu qua loa, chuẩn bị rời đi.

“Khoan đã, còn chuyện ký túc xá…” Người đi cùng – Cổ Ngâm Phong – nhắc nhở.

Thanh Tễ Nguyệt nhớ đến cảnh giữa trưa, khẽ nói: “Tạm thời cứ như vậy.”

Ra khỏi phòng, Cổ Ngâm Phong lập tức đi theo, hỏi:

“Xảy ra chuyện gì sao?”

Hắn ta rất hiểu bạn mình – từ nhỏ đã không phải kiểu người dễ ở chung, một khi có lựa chọn thì nhất định sẽ không chấp nhận ở ghép.

Thanh Tễ Nguyệt không trả lời.

Hai người đi đến sân thể dục.

Thấy đối phương không muốn nói, Cổ Ngâm Phong liền đổi đề tài:

“Vậy giờ cậu muốn đi học luôn sao? Có lẽ đang bắt đầu rồi đấy.”

“Đồng Trạm Ngôn ——”

Tiếng hét đầy nội lực vang lên từ bên trái sân thể dục, cắt ngang lời nói của Cổ Ngâm Phong.

Hơn nửa sân thể dục đều quay đầu nhìn.

Chỉ thấy trong đám đông, trên đường băng, Đồng Trạm Ngôn đang ôm một con gà – trông vừa thô vừa xấu – mà cắm đầu bỏ chạy.

Ma Quỷ Vương trở lại rồi, và lần này có vẻ rất để ý đến Đồng Trạm Ngôn – như thể vì lần trước bỏ lỡ, lần này quyết tâm “trả đủ”.

“Là cậu ta” Cổ Ngâm Phong nhận ra Đồng Trạm Ngôn.

“Ừ.” Thanh Tễ Nguyệt gật đầu.

Cổ Ngâm Phong hơi ngạc nhiên – không ngờ bạn mình lại nhớ rõ tên một người như vậy.

Từ nhỏ sống dưới kỳ vọng nặng nề của gia tộc, huấn luyện khắc nghiệt không ngừng, Thanh Tễ Nguyệt chưa từng để ý đến ai.

“Tôi đi huấn luyện.” Nói rồi, anh bước về phía sân luyện tập.

 

---

Chạng vạng.

Bị Điền Tân Thanh và Tô Yên Nhiên kéo đi ăn no bụng, lại bị kéo về phòng, hai bắp chân của Đồng Trạm Ngôn vẫn còn run lẩy bẩy.

Vừa vào cửa, thấy đèn sáng, nhìn thấy Thanh Tễ Nguyệt đang đọc sách ở bàn mình, cậu kinh ngạc không thôi – sao người này vẫn còn ở đây?

Nhìn thư trên bàn, cậu thầm đoán: …Không lẽ định ở lại thật?

Tuy hơi hụt hẫng, nhưng cậu vốn cũng không ôm kỳ vọng nhiều, nên chẳng buồn lâu.

Sau đó, cậu lấy túi ni-lông – bảo bối của mình – rồi xuống lầu.

Nửa tiếng sau trở về, mang theo nửa túi vỏ trứng.

Thanh Tễ Nguyệt đã tắm xong, đang vừa lau tóc vừa đọc sách. Thấy cậu đi vào, chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục đọc.

Đồng Trạm Ngôn cũng không kìm được mà nhìn kỹ hơn – tóc dài xõa ngang lưng, dung mạo vốn lạnh lùng nay trở nên dịu hơn mấy phần, đẹp đến chói mắt.

Tiếc là… con trai.

Cậu nghĩ thầm, rồi đóng cửa.

Rửa sạch vỏ trứng, lau khô, nghiền thành bột, rắc đều vào từng chậu cà chua, đảo đất, ngâm cây trong nước – xong xuôi, cậu chuẩn bị đi ngủ.

Lúc đứng dậy, cậu mới nhận ra Thanh Tễ Nguyệt không còn đọc sách mà đang nhìn mình.

“Đừng nói với người khác, bọn họ còn chưa biết.” Đồng Trạm Ngôn cười nói.

Tuy không giống người lắm chuyện, nhưng nhắc trước vẫn hơn.

Thanh Tễ Nguyệt thu ánh mắt lại:

“Ừm.”

Đồng Trạm Ngôn ngẩn người – không ngờ lại nhận được phản hồi.

Thanh Tễ Nguyệt dừng một chút, rồi nói:

“Thanh Tễ Nguyệt.”

Đồng Trạm Ngôn sửng sốt, rồi mới hiểu – đây là đang đáp lại lời giới thiệu ban sáng.

Cậu mỉm cười – người này hình như cũng không khó ở chung như mình nghĩ.

 

---

Hôm sau.

Đồng hồ báo thức vang lên, đối diện giường đã trống không.

Thư vẫn còn, chắc do thủ tục chưa xong.

Mang theo chút mong chờ, cậu rời giường, rửa mặt, rồi kiểm tra tình trạng cà chua.

Hiệu quả thấy rõ – cây yếu nhất cũng đang hồi phục, hai cây khỏe mạnh thì đã nở năm, sáu đóa hoa, những chồi khác cũng đang sẵn sàng bung nở.

Hôm nay nhất định phải bón tiếp vỏ trứng – vì một khi hoa đã rụng thì không mọc lại được nữa.

Vừa mở cửa, cậu đã thấy Điền Tân Thanh và Tô Yên Nhiên đứng chờ.

Vừa thấy cậu, Điền Tân Thanh đã ngó nghiêng:

“Đừng tìm, đi rồi.” Đồng Trạm Ngôn nói.

“Ồ…” Điền Tân Thanh thất vọng.

 

---

Trưa.

Đồng Trạm Ngôn về phòng, thấy Thanh Tễ Nguyệt đã ở đó, vừa mới về, tay cầm đồ đi rửa mặt.

Dưới đất có thêm một cái rương hành lý.

Xem ra định ở thật rồi.

Giấc mộng “một mình một phòng” tan thành mây khói.

Đồng Trạm Ngôn thở dài, nhưng cũng sớm đoán được kết quả, nên không quá thất vọng.

Ở phòng một lát, cậu lại cầm túi ni-lông đi xuống lầu.

Nửa tiếng sau trở về, vẫn là vỏ trứng.

Lúc này Thanh Tễ Nguyệt đã tắm xong, đang đọc sách.

Đồng Trạm Ngôn nhìn hai lần – tóc dài, dung mạo đẹp đến lạ.

Đáng tiếc… là nam.

Làm xong mọi việc, chuẩn bị ngủ, cậu phát hiện Thanh Tễ Nguyệt đang nhìn mình.

“Đừng nói cho người khác.” Đồng Trạm Ngôn nhắc lại.

“Ừm.” Thanh Tễ Nguyệt đáp.

“Thanh Tễ Nguyệt.” – Câu đáp lại khiến Đồng Trạm Ngôn bất ngờ, rồi bật cười. Có lẽ… cũng không khó ở chung lắm.

 

---

Chiều.

Thấy người kia cũng vừa gấp chăn xong, Đồng Trạm Ngôn hỏi:

“Muốn đi học cùng không?”

Dù giấc mơ ở riêng tan vỡ, nhưng thôi – cùng sống thì cũng nên sống hòa thuận.

“Buổi chiều là lịch sử với kiến thức sơ cứu cơ bản.” Cậu nói thêm.

Thanh Tễ Nguyệt trầm ngâm một lát, rồi lấy hai quyển sách, đi theo.

 

---

Tới hành lang.

Thấy họ đi ra, Điền Tân Thanh và Tô Yên Nhiên ngạc nhiên. Điền Tân Thanh thì ngập tràn phấn khích và tò mò, còn Tô Yên Nhiên thì bình tĩnh hơn, nhưng cũng không giấu được tò mò.

Đồng Trạm Ngôn giới thiệu:

“Điền Tân Thanh, Tô Yên Nhiên – bạn cùng lớp.

Còn đây, Thanh Tễ Nguyệt – bạn cùng phòng của ta.”

Thanh Tễ Nguyệt nhìn qua rồi thôi.

 

---

Phòng học.

Thanh Tễ Nguyệt vừa bước vào, lớp học vốn đang náo nhiệt bỗng im phăng phắc.

“Cứ tùy tiện chọn chỗ ngồi là được.” Đồng Trạm Ngôn chỉ vào bàn mình.

Không ít người lập tức dọn chỗ bên cạnh, còn có vài tên “tống cổ” bạn ngồi đi để nhường chỗ.

Thanh Tễ Nguyệt nhìn quanh, rồi ngồi xuống bên trái Đồng Trạm Ngôn.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Đồng Trạm Ngôn.

Cậu cũng ngơ ra.

Chuông vào học vang lên, thầy dạy lịch sử bước vào.

“Lịch sử đó.” Đồng Trạm Ngôn nhắc nhỏ.

Thanh Tễ Nguyệt mở sách.

 

---

Giờ học.

Giọng thầy cực kỳ ru ngủ, Đồng Trạm Ngôn phải cố gắng giữ tỉnh táo.

Cậu liếc sang tay Thanh Tễ Nguyệt – ngón tay dài, đẹp, nhưng hổ khẩu và gốc ngón lại đầy vết chai.

Cậu hiểu – đối phương không chỉ dựa vào thân phận để đi đến ngày hôm nay.

Khi mắt sắp díp lại, đột nhiên một cái đầu trọc ló vào cửa sổ – Ma Quỷ Vương!

Cả lớp lập tức ngồi nghiêm chỉnh, mắt tròn xoe như chuông đồng.

Thầy giáo cảm động phát khóc – chưa từng thấy lớp học chăm chú đến thế.

Đồng Trạm Ngôn lập tức tỉnh táo, trừng mắt nhìn Điền Tân Thanh – sao không nhắc cậu sớm!

Nhìn sang Thanh Tễ Nguyệt… cậu ấy còn đang ngáp.

Chứng minh rõ ràng – dù là "vua thôi miên", lớp học này cũng không thể nào thu phục nổi "Ma Quỷ Vương" và "Quái vật thiên tài".

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play