Sang thứ Hai, tâm trạng Ma Quỷ Vương càng tụt dốc. Tiết của thầy vào thứ Hai và thứ Ba đều đổi thành... tự học. Đến thứ Tư, thậm chí còn không thèm tới lớp, mà nhờ luôn giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh báo lại hai chữ “tự học” giúp.

Ban đầu cả lớp còn hí hửng, nhưng sau vài lần liên tiếp thì bắt đầu bất an. Không khí trong lớp ngột ngạt, như thể ai cũng ngửi thấy mùi giông bão sắp kéo tới.

Tối thứ Năm, sau tiết tự học, trên đường về ký túc xá, Tô Yên Nhiên nhíu mày:

“Hắn rốt cuộc đang làm gì vậy?”

“Quản hắn làm gì,” – Điền Tân Thanh nhún vai, nửa đùa nửa thật – “Dù sao hắn cũng không thể thật sự đánh chết học sinh. Mà đánh học sinh là phạm pháp… phải không?”

Nói thì nói vậy, nhưng câu cuối cùng lại lộ rõ vẻ chột dạ. Dù Ma Quỷ Vương không trực tiếp ra tay, ai cũng biết thầy có cả đống cách khiến người ta sống dở chết dở.

“Ngày mai không phải tiết của hắn nữa chứ?” – Điền Tân Thanh hỏi, đầy hy vọng.

“Buổi sáng đó.” – Đồng Trạm Ngôn tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt.

Mặt Điền Tân Thanh lập tức sụ xuống.

 

---

Ba người vừa trò chuyện vừa về tới ký túc xá. Hiếm hoi mới có thời gian thảnh thơi, hành lang chỗ nào cũng có học sinh tụm năm tụm ba, cười nói vui vẻ.

Nói chuyện thêm vài câu ở hành lang, ai về phòng nấy.

Một lúc sau, Đồng Trạm Ngôn nhẹ nhàng mở cửa thò đầu ra nhìn. Thấy phòng của Điền Tân Thanh và Tô Yên Nhiên vẫn mở toang nhưng không có ai, cậu thở phào nhẹ nhõm, rồi lập tức rón rén lao ra hành lang, hướng về phía cầu thang.

Cậu muốn tranh thủ lúc không ai để ý... ra ngoài nhặt lá cây.

Thật ra ban đầu cậu cũng không định giấu giếm gì, nhưng giờ thì không muốn nhắc đến nữa. Một phần là sợ hai người kia lo lắng, phần khác là... không muốn để Ma Quỷ Vương biết.

Nếu bị thầy phát hiện là cậu lén làm mấy chuyện này thay vì tập trung huấn luyện, thể nào cũng bị kéo đi... làm thủ tục thôi học.

Ra khỏi khu ký túc xá, rẽ phải đi qua nửa sân thể dục, chẳng bao lâu sau cậu đã đến gần nhà ăn. Dù còn nửa tiếng nữa là tắt đèn, nhưng nhà ăn vẫn sáng trưng, không ít người đang ăn khuya.

Đồng Trạm Ngôn lặng lẽ đi vòng ra sau nhà ăn.

Phía này vắng tanh, ban ngày vốn đã ít người, ban đêm lại càng không bóng dáng ai. Đến cả đèn đường cũng không có.

Cậu đang định lấy đèn pin trong túi ra thì khóe mắt thoáng thấy một đốm sáng nhỏ le lói trong rừng cây.

“Ra đây đi.” – Một giọng nói quen thuộc vang lên trước khi cậu kịp phản ứng.

Là Ma Quỷ Vương.

Da đầu Đồng Trạm Ngôn lập tức tê rần.

“Là tôi.” – Một giọng khác vang lên từ hướng đối diện, gần nhà ăn.

Đồng Trạm Ngôn cứng người đứng yên tại chỗ.

“Tôi biết thế nào anh cũng ở đây.” – Giáo viên chủ nhiệm lớp nhất – Nguyên Duyệt Bằng – bước vào rừng cây, ngồi xuống cạnh Ma Quỷ Vương. Trong tay ông cầm theo một túi gì đó, đặt xuống giữa hai người. “Uống không?”

Thân thể căng chặt của Ma Quỷ Vương hơi giãn ra.

Trong túi là mấy chai rượu – loại rượu mạnh có nồng độ cao nhất hiện nay.

Ma Quỷ Vương không trả lời, chỉ thất thần nhìn vào khoảng tối trước mặt.

“Danh sách được xác nhận rồi?” – Nguyên Duyệt Bằng hỏi – “Có bao nhiêu người chết?”

Ngón tay cầm thuốc của Ma Quỷ Vương run lên, tàn tro rơi vãi đầy đất.

Nguyên Duyệt Bằng mở một chai rượu, đặt vào tay y. Sau đó, ông cũng mở một chai cho mình.

Ma Quỷ Vương uống một ngụm lớn, mặc cho thứ rượu cay nóng trượt qua cổ họng.

“23 người.”

Giọng nói trầm khàn, như bị bóp nghẹn.

Nguyên Duyệt Bằng chết lặng: “Sao… lại nhiều vậy?”

Vừa dứt lời, ông lập tức nhận ra mình lỡ lời, nhưng đã quá muộn.

Ma Quỷ Vương lại uống một ngụm nữa.

“Tất cả đều là… học sinh ngoại thành.”

Nguyên Duyệt Bằng á khẩu.

Trường học không thu học phí, nhưng ai học ở đây cũng phải tham gia chiến đấu ba năm sau khi tốt nghiệp. Người ngoại thành đã quá quen với việc đánh cược bằng tính mạng, nhưng điều đó không khiến cái chết bớt đau đớn.

“Gia chủ Thanh đi qua thành bên xem bệnh. Thanh Tễ Nguyệt không yên tâm nên đi theo. Ai ngờ đúng lúc đó lũ dị thú tràn tới… Bọn họ…” – Giọng Ma Quỷ Vương nghẹn lại, đến cả âm thanh cũng không phát ra được nữa.

Chính tay y đưa người đi. Một tháng trước đưa đi, chưa đầy một tuần đã nhận tin báo tử.

Bốn năm dốc sức đào tạo, bốn năm sống chết cùng nhau, đổi lại là hai mươi ngày bị tiêu diệt sạch.

Ma Quỷ Vương ngửa cổ uống cạn chai rượu, sau đó không cần Nguyên Duyệt Bằng đưa nữa mà tự mở thêm một chai.

Nguyên Duyệt Bằng định an ủi, nhưng hoàn toàn không biết phải nói gì. Một lớp có hơn bốn mươi người, giờ chết hơn phân nửa… ai mà không đau lòng?

“Tôi nghe nói lúc ấy gia chủ Thanh phát cuồng suốt nửa tiếng, còn suýt ra tay với Thanh Tễ Nguyệt. Là thật sao?” – Nguyên Duyệt Bằng hỏi.

“Ừ.” – Ma Quỷ Vương đáp cụt lủn.

Nguyên Duyệt Bằng cũng thấy nghẹn cổ.

Mấy năm nay, tình trạng cuồng bạo xuất hiện ngày càng nhiều, càng nặng. Việc nghiên cứu giống cây trồng thì mãi vẫn giậm chân tại chỗ. Gia chủ Thanh e là không cầm cự được lâu nữa. Còn Thanh Tễ Nguyệt… liệu có trụ nổi mấy năm?

Nếu cứ tiếp tục như vậy, họ sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt vong.

Ma Quỷ Vương nắm chai rượu rỗng trong tay, rồi ném mạnh xuống đất.

“Choang!”

Âm thanh pha lê vỡ tan vang lên khô khốc.

“U…a…” – Một tiếng rên khe khẽ vang lên sau gốc cây.

Đồng Trạm Ngôn – đang lén lút chuồn đi – giật nảy cả người, lông tóc dựng đứng.

“Đồng Trạm Ngôn?” – Ma Quỷ Vương lập tức nhận ra, giọng đầy sát khí.

Khóe miệng Đồng Trạm Ngôn co giật.

Tối thế này, y nhận ra bằng cách nào?! Hay là… Ma Quỷ Vương đã hận đến mức người hóa tro cũng nhận ra?

“Ngày mai cậu tới làm thủ tục thôi học cho tôi.” – Ma Quỷ Vương gằn từng chữ – “Tôi không muốn thấy mặt cậu nữa.”

Đồng Trạm Ngôn xoay người bỏ chạy.

Nguyên Duyệt Bằng vừa buồn cười vừa bất lực:

“Cậu ta học lớp cậu hả?”

Đồng Trạm Ngôn vốn rất có “tiếng” trong số các tân sinh – không phải ai cũng có thể chọc Ma Quỷ Vương đến mức bị đuổi mắng hàng ngày.

Ma Quỷ Vương không trả lời.

“Cậu ta cũng là người ngoại thành?” – Nguyên Duyệt Bằng hỏi tiếp.

Ma Quỷ Vương hừ lạnh, xem như ngầm thừa nhận.

Nguyên Duyệt Bằng bật cười lắc đầu. Cả hai người họ đều xuất thân từ ngoại thành, nên biết rất rõ những người như Đồng Trạm Ngôn đang tính toán điều gì.

“Cậu ta không hợp đâu.” – Giọng Ma Quỷ Vương lạnh như băng. – “Miễn cưỡng ở lại cũng vô ích. Chi bằng sớm trở về tìm đường sống khác, may ra còn sống được lâu hơn.”

Nguyên Duyệt Bằng cười khổ.

Trong đầu ông lại hiện lên cái tên Thanh Tễ Nguyệt.

Cùng tuổi với Đồng Trạm Ngôn, nhưng số phận đã được định sẵn từ lâu. Còn những người như bọn họ, ngoài việc đứng bên cạnh chứng kiến… thì chẳng thể làm gì khác.

 

---

Tác giả có lời muốn nói:

Truyện sẽ được cập nhật mỗi ngày lúc 0:05 nhé!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play