Nghĩ đến đây, đại trưởng lão trầm giọng hỏi:

“Ngươi… vì sao lại có ý niệm ấy?”

“Thì ra… thật sự không phải.”

Câu hỏi vừa dứt, uy áp từ tu sĩ độ kiếp kỳ mang theo sát ý trùng trùng, lập tức vây chặt lấy thân thể Hứa Vãn Từ, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể đoạt đi tính mạng nàng.

Song nàng tựa hồ không hề cảm nhận được khí tức giết chóc kia, ngay cả nhịp tim cũng không nhanh hơn nửa phần. Nàng chỉ lặng lẽ nhìn người trước mặt.

Nghe được câu hỏi kia, Hứa Vãn Từ chậm rãi chớp mắt, như thể không hiểu vì sao đối phương lại đưa ra vấn đề ấy.

Thanh âm của nàng nhẹ như gió thoảng, nhưng lại mang theo một loại cố chấp vô danh, như đang tự thuyết phục bản thân:

“Sở Thanh Xuyên, sinh vào ngày thứ chín sau lúc chàng… rời đi. Tu luyện chính là Thiên Đan Biến công pháp do chàng sáng lập. Bên người mang theo chí bảo luyện thần thư chính tay chàng luyện chế năm xưa. Trên cổ tay trái… còn có một nốt ruồi đỏ.”

Tiếng nói càng lúc càng nhẹ, như đang rơi xuống vực sâu.

Hứa Vãn Từ nhìn về hai vị trưởng lão trên đài cao đang lặng im, bỗng khựng lại giữa chừng.

Nàng há miệng, hô hấp trở nên khô khốc, như muốn hỏi điều gì nhưng lại không phát được tiếng:

“Không phải sao?”

Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng tựa như gom góp hết toàn bộ khí lực nàng còn lại.

Nàng cúi đầu, dường như đang nhớ lại nghi hoặc từng khắc khoải trong lòng, thanh âm mỏi mệt đến cực điểm:

“Thì ra… thật sự không phải.”

Hai vị trưởng lão tuy ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã dậy sóng.

Họ chỉ biết Sở Thanh Xuyên sở hữu thần khí có liên hệ với Thanh Diễn tiên tôn, nhưng không ngờ ngay cả công pháp cũng là tiên tôn sáng chế?!

Những bí mật cấp cao như vậy đừng nói là đệ tử, ngay cả bọn họ cũng chưa từng được biết!

Quan trọng hơn trong Chấp Pháp Điện có đá Chân Ngôn, người nói dối tuyệt đối không thể qua mặt.

Nghĩa là… tất cả những gì Hứa Vãn Từ vừa nói đều là thật.

Nhưng những chuyện đó, đến cả hai trưởng lão còn không biết rõ rốt cuộc nàng là ai?

Sao lại hiểu rõ những bí ẩn của Thanh Diễn tiên tôn như vậy?

Chẳng lẽ… nàng thật sự là cố nhân của tiên tôn?

Tâm thần dao động mãnh liệt, hai trưởng lão đã hoàn toàn quên mất chuyện nàng hãm hại Giang thiếu chủ.

Vài nhịp thở trôi qua, đại trưởng lão thu lại thần sắc, khẽ ho một tiếng, thanh âm không còn sát khí lạnh băng như trước, ngược lại mang theo thăm dò dè dặt:

“Tiên Tôn năm xưa lấy thân tế thiên, thần hồn câu diệt, cứu vãn đại kiếp tu giới. Nếu ngươi… thật từng quen biết Tiên Tôn, vậy…”

Còn chưa kịp nói dứt câu, Hứa Vãn Từ đột nhiên ngẩng đầu.

Đây là lần đầu tiên đại trưởng lão thấy được trên gương mặt nàng lộ ra kinh ngạc và hoảng loạn rõ ràng đến vậy.

Nàng theo bản năng quay đầu nhìn về phía đá Chân Ngôn.

Khi thấy đá Chân Ngôn không hề có phản ứng gì, nàng như chợt hiểu điều gì đó, lặng lẽ quay đầu nhìn lên Chấp Pháp Đài:

“Gọi là… thần hồn câu diệt, là ý gì?”

Thấy mọi người trầm mặc không đáp, nàng trông chẳng khác nào một đứa trẻ mất đi tất cả. Trong mắt nàng không phải tan vỡ, mà là mờ mịt.

Giọng nàng khàn khàn, gần như mê mang mà hỏi: “Đại đạo ba ngàn, chẳng phải… luôn có một đường sinh cơ sao?”

Đại trưởng lão trầm mặc.

Nhị trưởng lão đối diện với ánh mắt nàng ánh mắt pha lẫn tuyệt vọng và chờ mong như bị đốt cháy, vội vã dời mắt.

Nàng khẽ thở dài, nhỏ đến mức không ai nghe thấy, chút hy vọng cuối cùng trong lòng cũng theo ánh mắt kia mà tan biến.

Giây tiếp theo, nàng đã tìm lại lý trí.

Chỉ là… ánh sáng nơi đáy mắt nàng, từng chút một, dần vụt tắt.

Nhị trưởng lão vừa định lên tiếng, liền nghe thấy Hứa Vãn Từ mở miệng, giọng nói bình tĩnh khác thường:

“Là ta làm.”

Từng chữ từng câu, rõ ràng vang lên giữa điện: “Là lòng ta sinh ghen ghét, tâm sinh ác niệm, ra tay làm hại Giang Thu Ninh.”

Thanh âm nàng mang theo một tia áy náy, lại như có chút ý cười nhẹ nhõm:

“Thỉnh hai vị trưởng lão trừng phạt.”

Một câu vừa dứt, cả Chấp Pháp Điện rơi vào tĩnh lặng.

Nếu như Hứa Vãn Từ thật sự có quan hệ mật thiết với Thanh Diễn tiên tôn, dù là chỉ một tia khả năng nhỏ nhoi…

Bọn họ cũng tuyệt đối không dám ra tay!

Không chỉ vì dư uy của tiên tôn vẫn còn, mà còn vì chính lợi ích của bản thân họ.

Năm xưa tiên tôn lấy thân tế thiên, cứu vãn đại đạo, cả tu giới đều nợ hắn một món nhân quả.

Mà muốn đắc đạo phi thăng kết nhân quả là điều trọng yếu nhất.

So với cơ hội phi thăng, sự giận dữ của Giang gia… há có thể đem ra so sánh?

Huống hồ, Giang Thu Ninh tuy bị thương nặng, nhưng tài nguyên dốc xuống, muốn cứu sống một thiếu chủ không tổn hao gì, há lại việc khó?

Nghĩ đến đây, hai vị trưởng lão liếc mắt trao đổi.

Vị đại trưởng lão vốn nổi danh công chính thở dài, thu hồi ánh mắt, không nói thêm lời.

Nhị trưởng lão đứng dậy, vung tay áo, thanh âm vang dội nghiêm nghị:

“Hứa Vãn Từ, thân là đệ tử Thái Thanh Tông, dù có nguyên nhân gì, cũng không nên làm tổn thương đồng môn tu sĩ.”

Một câu này, đem tội danh “ám hại Giang thiếu chủ” nhẹ nhàng biến thành “làm tổn thương tu sĩ”.

Nàng liếc nhìn tay trái Hứa Vãn Từ, đang bị đông lạnh đến tím tái, âm thầm điều động linh khí khiến nhiệt độ trong điện ấm lên đôi chút, rồi thản nhiên nói tiếp:

“Xét ngươi thân mang trọng thương, sự việc lại có ẩn tình, đã chịu đủ trừng phạt. Nay hai tội gộp lại bỏ qua không luận. Sau này, chớ tái phạm.”

Ngòai Chấp Pháp Điện anh mặt trời rọi xuống, ấm áp nhu hòa, nhưng không thể xua đi hàn ý trong lòng người.

Hứa Vãn Từ vừa rời khỏi Chấp Pháp Điện, đã cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình hoặc kinh ngạc, hoặc chán ghét.

Một vị đệ tử rốt cuộc không nhịn được, kinh hô thành tiếng:

“Sao Hứa Vãn Từ còn sống?!”

Lời vừa dứt, liền như mồi lửa ném vào thùng dầu, khiến chúng đệ tử sôi sục:

“Đúng thế! Hạng người ác độc như nàng ta, hại đồng môn trọng thương, sao có thể bình yên vô sự đi ra?”

“Bằng chứng rành rành, tội không thể tha!”

“Còn nữa, người nàng hại là Giang thiếu chủ! Nàng dùng thủ đoạn gì mà có thể thoát tội?”

Ngay lúc mọi người bàn tán ầm ĩ, thân ảnh Sở Thanh Xuyên đột nhiên xuất hiện.

Ánh mắt đám đệ tử đồng loạt nhìn về phía hắn.

Một vị nội môn quen thân do dự bước tới, giọng đầy tò mò:

“Sở sư huynh, Hứa Vãn Từ nàng… thật sự không sao?”

Sở Thanh Xuyên nghe vậy, theo bản năng liếc nhìn bóng lưng nàng đang rời đi, trong ánh mắt hiện lên một tia phức tạp chính hắn cũng chưa từng nhận ra.

Thật lâu sau, hắn phất tay áo, ý bảo mọi người tản đi.

Mà Hứa Vãn Từ người mẫn cảm với mọi ánh mắt và tâm ý rõ ràng cảm nhận được ánh nhìn của nam chính kia, rõ ràng biết hắn đang dõi theo mình.

Nhưng bước chân nàng, không hề chậm lại nửa phần.

Đối với nàng lúc này, thái độ của chúng đệ tử cũng được, ánh mắt của nam chính cũng thế tất cả đều chỉ là râu ria.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play