Thật thiếu gia hôm nay lên hot search sao [Giới giải trí]
Phần 6 – Bữa tối
Tác giả: Ngã Chỉ Hội Tâm Đông Ca Ca
Edit Trăng Sáng Hạ Sang
Cố Phi Lãng vừa bước đến cửa, định giơ tay nhận cuộc gọi thì thấy Trương ca từ nhà bên cạnh vẫy tay với anh. Nhìn kỹ lại, hóa ra cuộc gọi chính là từ Trương ca.
Khi Cố Phi Lãng từ nhà bên cạnh đi ra, Trương ca tỏ vẻ tò mò hỏi:
“Cậu làm gì mà lại đi sang đó vậy?”
Số nhà ngay sát bên, đáng lý không đến mức đi nhầm.
“Không có gì, hàng xóm vừa bị té ngã, tôi qua đó đỡ một tay.”
Cố Phi Lãng đã giúp Cung Thừa Quang bôi thuốc xong, chỉ còn việc băng bó đơn giản, nghĩ cậu ta chắc cũng tự xử lý được nên anh không nán lại.
“Hàng xóm à?”
Trương ca nhìn cánh cửa khép kín nhà bên cạnh, mơ hồ nhớ lúc nãy hình như có thấy ai đó trong vườn, nhưng cụ thể thế nào thì không nhớ rõ.
Thấy Cố Phi Lãng không có ý giải thích thêm, Trương ca cũng không hỏi nữa, chỉ dặn:
“Đạo diễn vừa gọi cho tôi, bảo chúng ta chuẩn bị kỹ. Nhất định phải làm cho nơi này trông giống chỗ ở thật, kẻo lúc lên sóng bị khán giả phát hiện sơ hở.”
Vì đây là chương trình phát sóng trực tiếp, tổ chương trình càng cần thận trọng, tránh xảy ra bất trắc.
Kiếp trước, Cố Phi Lãng từng dính phải chuyện kiểu này — lúc đó có một vị khách mời đặc biệt, vì mâu thuẫn với người dẫn cố định mà hai bên động tay ngay trong lúc ghi hình. Kết quả, tổ chương trình buộc phải ngừng phát sóng, hậu quả rất nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, Cố Phi Lãng gật đầu:
“Yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị chu đáo.”
Trải qua mười mấy năm sống trong cô nhi viện cùng những trải nghiệm đời trước, Cố Phi Lãng có khả năng sinh hoạt rất mạnh. Anh và Trương ca chỉ mất chưa đến hai tiếng đã dọn dẹp biệt thự gọn gàng sạch sẽ, thậm chí tủ lạnh cũng được lấp đầy nguyên liệu nấu ăn — nhìn qua không khác gì một căn nhà thật sự có người ở.
Tối đến, hai người cùng nhau vào bếp nấu cơm.
Vì chỉ có hai người, Cố Phi Lãng chỉ làm hai món mặn một món canh: gà hầm hạt dẻ, cải ngồng xào dầu hào và canh trứng tảo biển.
Nghĩ đến nhà bên chỉ có một người, Cố Phi Lãng múc một phần gà hầm bằng bát nhỏ mang sang.
Nhưng khi đứng trước cửa biệt thự, anh lại có chút chần chừ — liệu làm vậy có đường đột quá không? Có khi nào khiến người ta thấy phiền?
Còn chưa kịp quay đầu rời đi, cửa đã mở ra.
Cung Thừa Quang xách thùng nước, tập tễnh bước ra. Không ngờ lại thấy Cố Phi Lãng, hai mắt cậu lập tức sáng lên:
“Cố tiên sinh? Sao anh lại đến đây?”
Đụng mặt bất ngờ, Cố Phi Lãng có chút bối rối. Anh ho nhẹ một tiếng, rồi nói:
“Tôi vừa nấu cơm, tiện mang chút qua cho cậu.”
“Thật à? Vừa hay em còn chưa ăn gì.”
Cung Thừa Quang đặt thùng nước xuống, đưa tay nhận lấy bát đồ ăn, nụ cười rạng rỡ:
“Cảm ơn anh nhiều lắm, Cố tiên sinh đúng là tốt quá!”
“Không có gì, chuyện nhỏ thôi.”
Cố Phi Lãng thấy hơi ngượng khi được khen, nhìn Cung Thừa Quang đi đứng bất tiện, anh lại cầm lấy bát thức ăn, tay kia đỡ cậu đi vào bếp.
Vốn dĩ chỉ có một mình nên bình thường Cung Thừa Quang thuê dì nấu ăn đến giúp. Nhưng hôm nay dì ấy xin nghỉ, cậu cũng đang tính gọi cơm ngoài, ai ngờ Cố Phi Lãng lại mang thức ăn sang đúng lúc.
Nghe cậu kể xong, Cố Phi Lãng nói thẳng:
“Hay là cậu qua chỗ tôi ăn luôn cho tiện.”
Lời đề nghị khiến Cung Thừa Quang hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng mỉm cười:
“Vậy thì... phiền anh nhé, Cố tiên sinh.”