Nam Khang Quận chúa bước chân lúc nặng lúc nhẹ đi về phía đình nghỉ mát, vì tức giận, hơi thở cũng gấp gáp, bà ta cố gắng kìm nén, bước lên bậc thang nói:
“Ta là quan tâm quá mức, một lòng mong Đại thiếu gia khỏe lại, mới coi trọng bí thuật xung hỉ như vậy, chỉ sợ có sơ suất, vì vậy mới hỏi phu nhân Thượng thư bộ, lại khiến Đại thiếu phu nhân hiểu lầm.”
“Hạ nhân trong phủ lắm mồm, ta đã hạ lệnh cấm nói, sau này ai dám nói Đại thiếu phu nhân thừa cơ trục lợi, nhất luật đánh bốn mươi trượng, rồi bán đi.”
Câu cuối cùng, gần như là từ kẽ răng Nam Khang Quận chúa nghiến ra.
Sự nhẫn nhịn của bà ta đối với Tô Đường đã đến giới hạn rồi.
Thế nhưng sắc mặt Tô Đường nhàn nhạt, không hài lòng với lời xin lỗi của Nam Khang Quận chúa.
Trong phòng, Tạ Bách Đình ngồi trên xe lăn, Trần Thanh nhảy cửa sổ vào nói:
“Thưa thiếu gia, Nam Khang Quận chúa đã xin lỗi Đại thiếu phu nhân, còn phạt Đại cô nương đến phật đường chép hai trăm lần gia quy.”
Chuyện trong dự đoán, trên mặt Tạ Bách Đình không có biểu cảm
Trần Thanh thở dài: “Đại thiếu phu nhân coi như là đắc tội chết với Nam Khang Quận chúa rồi.”
Đáy mắt Tạ Bách Đình khó lường: “Đây vốn là mục đích của nàng.”
Trần Thanh khó hiểu nhìn Tạ Bách Đình: “Đắc tội Nam Khang Quận chúa, không có lợi gì cho Đại thiếu phu nhân.”
Tạ Bách Đình tay đặt trên xe lăn nói: “Nàng là do Nam Khang Quận chúa cầu Hoàng thượng ban hôn mới gả cho ta, nàng sợ ba tháng sau, ta khỏi bệnh, Nam Khang Quận chúa cũng không thả nàng đi, lúc này, Nam Khang Quận chúa chỉ sợ ruột gan đều hối hận, nào cần ba tháng, bây giờ đã muốn đuổi nàng ra khỏi phủ rồi.”
Nữ nhân này, gan dạ lại tỉ mỉ, nói năng làm việc từng bước chắc chắn, điều duy nhất khiến hắn không hiểu chỉ có chuyện treo cổ tự tử.
Trần Thanh lại nói: “Nhưng thiếu gia căn bản sẽ không để Đại thiếu phu nhân rời đi.”
Tạ Bách Đình liếc Trần Thanh một cái: “Ngươi nói nhiều quá.”
Trần Thanh im miệng.
Hắn nói trúng tim đen thiếu gia, thiếu gia thẹn quá hóa giận rồi.
Thiếu gia và Vân nhị cô nương đời này không có khả năng, cho dù Vân nhị cô nương nguyện ý làm ta cho thiếu gia, thiếu gia cũng sẽ không nạp nàng ta, khắp kinh thành các tiểu thư khuê các chắc chắn không tìm được ai thông minh hơn Đại thiếu phu nhân, lại còn ăn ý với thiếu gia.
Trừ khi đầu óc bị cửa kẹp, nếu không thiếu gia còn lâu mới để Đại thiếu phu nhân rời đi.
Không lâu sau, Tô Đường quay lại, vén rèm châu vào phòng, ánh mắt chạm phải Tạ Bách Đình, vị thiếu gia nào đó vẻ mặt trách móc nàng nhẫn tâm:
“Nàng xuống chân cũng quá mạnh, vừa rồi suýt nữa bị nàng giẫm phế.”
Tô Đường trừng mắt, chuyện hắn gây ra, hắn còn mặt mũi kêu than: “Ta còn chưa chê chân huynh cứng đâu.”
Tạ Bách Đình khóe mắt giật giật, một cảm giác bất lực lan ra toàn thân, giẫm hắn còn chê chân hắn không đủ mềm, còn nói một cách đường hoàng như vậy, rốt cuộc hắn cưới phải nữ nhân kiểu gì thế này?
Tạ Bách Đình nhìn chằm chằm vào mặt Tô Đường, hận không thể nhìn thấu nàng.
Tô Đường bảo Bán Hạ lấy thuốc mỡ, bảo Trần Thanh đưa đến Tín vương phủ.
Uống một chén trà, Tô Đường liền đứng dậy đi đến phòng thuốc, xắn tay áo bắt đầu làm việc, không còn cách nào khác, nàng không muốn đối đầu với những người khác ở Tĩnh Nam vương phủ, nhưng người khác bắt nạt đến tận cửa, nàng cũng sẽ không nhẫn nhịn.
Để Nam Khang Quận chúa dâng trà cho nàng đã coi như kết thù rồi, lần này càng thêm một mối thù, Tĩnh Nam vương phủ là địa bàn của Nam Khang Quận chúa, nàng không điều chế thêm thuốc phòng thân, thật sự có thể không sống nổi đến ba tháng sau rời đi.