Tô Tịch chưa bao giờ gặp qua cô nương nào dễ đỏ mặt như vậy, lại còn đáng yêu như thế, nếu để nàng ấy phát hiện Trần Thanh đang ngồi xổm trên cây, nghe được hết những lời bọn họ vừa nói, với tính cách dễ xấu hổ của nàng ấy, chắc chắn sẽ nổi giận ngay tại chỗ.
Xác định Tô Đường và Bán Hạ đã đi xa, Tô Tịch mới di chuyển vài bước, không còn cảm giác áp lực đó nữa, Thanh Dương Quận chúa thở phào nhẹ nhõm, sắc đỏ trên mặt dần dần biến mất, sau đó xoay người bỏ chạy.
Tô Tịch không đuổi theo nàng, tiễn Thanh Dương Quận chúa đi xa, hắn ngẩng đầu nhìn Trần Thanh vẫn duy trì tư thế ngồi xổm.
“Còn muốn nhìn đến khi nào nữa?”
Đúng là chủ nào tớ nấy, chủ không có mắt nhìn người, thì người làm cũng không có.
Trước đó có thể nói là sợ bị hắn phát hiện nên không dám đi, đã biết hắn đang ở trên cây rồi, thì có thể rời đi rồi, Thanh Dương quận chúa không biết võ công, sẽ không phát hiện ra hắn.
Trần Thanh cũng muốn đi, nhưng điều kiện không cho phép.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT