Bán Hạ liên tục gật đầu, Tô Đường bảo Bán Hạ lấy thuốc cho nàng, Bán Hạ làm như vô tình nói chuyện ở Thanh Châu, ban đầu Tô Đường không nhận ra Bán Hạ đang thăm dò nàng, nhưng sau đó hỏi toàn là chuyện mà chỉ hai người bọn họ biết, nếu Tô Đường còn không nhận ra, vậy trên cổ nàng không phải là đầu, mà là khúc gỗ.

Tô Đường giả vờ như không biết, cười nói: “Hỏi những chuyện cũ rích này làm gì, chẳng lẽ nghi ngờ chủ tử ta bị người khác giả mạo?”

Bán Hạ đỏ mặt, cũng không giấu diếm: “Không trách nô tỳ nghi ngờ, cô nương trước đây căn bản không biết làm những việc này.”

Nghi ngờ là chuyện bình thường, dù sao nàng cũng đột nhiên thay đổi rất nhiều, may mà nàng có ký ức của nguyên chủ, nếu không chưa chắc đã lừa được, Tô Đường vừa quạt quạt mo vừa nói:

“Ngày xuất giá, đi một vòng trước quỷ môn quan, rất nhiều chuyện trước đây không biết không hiểu bỗng nhiên như thông suốt.”

Bán Hạ nghĩ lại, đúng là từ ngày xuất giá đã không bình thường, chính là ngày hôm đó cô nương đòi một bộ ngân châm, đâm Vân nhị cô nương ngất xỉu, lại đâm cô gia đang hôn mê bất tỉnh tỉnh lại.

Tô Đường cười nói: “Không thích ta bây giờ sao?”

Bán Hạ lắc đầu nguầy nguậy: “Thích, thích lắm.”

Cô nương trước đây cũng tốt, nhưng không thông minh gan dạ và tỉ mỉ như bây giờ, ngay cả nàng cũng can đảm hơn, đầu óc cũng linh hoạt hơn rất nhiều.

Nàng thích cô nương trước đây, càng thích cô nương bây giờ hơn.

Hai chủ tớ vừa nói chuyện phiếm, vừa sắc thuốc, thời gian gần đến, Bán Hạ đi mời Tạ Bách Đình đến.

Vừa vào phòng, liền ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, không khó ngửi, nhưng chắc chắn không thể nói là thơm.

Bồn tắm được đặt bên cạnh bình phong, Tô Đường đưa tay thử nhiệt độ nước, nói:

“Nhiệt độ vừa phải, cởi quần áo ngồi vào đi.”

Tạ Bách Đình dang hai tay ra, Tô Đường liền nhớ đến chuyện mặc quần áo cho hắn buổi sáng, đúng là được nuông chiều từ bé, cơm đến há miệng, áo đến đưa tay, chiều hư hắn rồi: “Tự cởi đi.”

Tạ Bách Đình nhìn Tô Đường: “Nương tử hình như trí nhớ không tốt lắm?”

Ai là nương tử của huynh?!

Không có người ngoài, ai cho huynh gọi thân mật như vậy?!

Tô Đường trừng mắt: “Trí nhớ của ta tốt lắm!”

“Vậy nút chết mà nàng thắt cho ta sáng nay thì sao?” Tạ Bách Đình nhắc nhở nàng.

“...”

Tô Đường ngẩn người, ngẩng đầu nhìn vào mắt Tạ Bách Đình.

Mắt hắn rất đẹp, như dải ngân hà bao la, đẹp đến mức không tìm được từ nào để hình dung, gần như vậy, nàng thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh mình sắp chìm đắm trong đó từ mắt hắn.

Yêu nghiệt.

Chờ đã, vừa rồi hắn nói gì nhỉ? Nút chết…

Sáng nay hầu hạ hắn mặc quần áo, vì tức giận, đúng là đã thắt cho hắn một nút chết, nhưng lúc đó chẳng phải hắn không nhìn thấy sao?

Tô Đường giả ngu nói: “Nút chết gì? Ta không biết.”

Nữ nhân này, lúc đó không vạch trần nàng, nàng liền định chối bay chối biến.

Tự cởi thì tự cởi, Tạ Bách Đình cởi thắt lưng, sau đó cởi cẩm bào, rồi bị kẹt ở nút chết đó, Tạ Bách Đình nhìn Tô Đường, lần này không cần Tạ Bách Đình mở miệng yêu cầu, Tô Đường đã tự giác giúp đỡ.

Không phải nàng cảm thấy mình nên làm như vậy, mà là sợ lãng phí thời gian, ảnh hưởng đến hiệu quả thuốc tắm, cuối cùng người chịu khổ chịu tội vẫn là nàng.

Nút chết thắt hơi chặt, không dễ cởi, Tô Đường cố gắng hồi lâu cũng không thành công, eo cũng đau nhức, cảm giác của Tạ Bách Đình cũng không tốt, bởi vì nút chết ở bên hông hắn, hắn chưa từng bị nữ tử nào đến gần như vậy, gần đến mức hắn có thể ngửi thấy mùi hương thiếu nữ thoang thoảng giữa mùi thuốc nồng nặc.

Hắn cúi đầu nhìn Tô Đường, nhìn một lúc, liền thấy một cây kéo đưa tới, Tô Đường thấy kéo, đưa tay nhận lấy, nói cảm ơn với Trần Thanh người đưa kéo:

“Cảm ơn.”

“Đại thiếu phu nhân khách sáo rồi, đây là việc ta nên…”

Chữ “ làm” còn chưa kịp ra khỏi cổ họng đã bị vị gia nào đó trừng mắt nhìn đến mức phải nuốt xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play