Thế lực phía sau Khâm Ngọc Hiên rắc rối phức tạp, thật sự không tiện vì một chút tiền mà chọc giận bọn họ, nhưng cứ như vậy mà mất trắng một vạn lượng, với tính tình của quận chúa, mười ngày nửa tháng cũng sẽ không hết giận, thật đáng thương cho đám nha hoàn hầu hạ trong Mẫu Đơn viện, ai mà biết được ai sẽ xui xẻo đụng phải mũi nhọn của quận chúa.
Trong phòng, Nam Khang quận chúa đập vỡ chén trà và đĩa bánh ngọt, vẫn không nguôi giận, tức đến nỗi ngực phập phồng không yên, bởi vì tức giận, khuôn mặt đều có chút vặn vẹo.
Nhìn thấy Tạ Nhu đi vào, Nam Khang quận chúa cũng không thu lại oán độc trên mặt: “Nhìn chuyện ngu xuẩn mà ngươi đã làm!”
Hốc mắt Tạ Nhu đỏ lên, một cỗ ấm ức lan ra khắp tứ chi bách hài, mẫu thân chưa bao giờ mắng nàng ta như vậy, nàng ta làm như vậy chẳng phải đều là vì giúp mẫu thân và nhị ca trút giận hay sao?!
Nước mắt Tạ Nhu giống như hạt châu đứt dây rơi xuống, cố nén ấm ức, tiến lên nhận lỗi: “Mẫu thân, con biết sai rồi...”
Quận chúa Nam Khang giơ tay chọc trán Tạ Nhu, hận sắt không thành thép nói:
“Con bớt lo lắng cho mẫu thân, con đây không phải là hại nàng ta, mà là hại mẫu thân, may mà mẫu thân con có của ăn của để, nếu không làm sao chịu nổi khoản bồi thường này.”
Tạ Nhu chỉ khóc không nói gì, nàng ta vừa khóc, quận chúa Nam Khang liền mềm lòng, lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng ta:
“Chuyện nhỏ như vậy mà cũng khóc, nào giống con gái mẫu thân sinh ra.”
Tạ Nhu gật đầu, mới nói: “Mẫu thân, vừa rồi con gặp Vân nhị cô nương của Tín vương phủ ở vườn hoa, nàng ta căn bản không biết gì về bí thuật xung hỉ ở Thanh Châu, chưa từng nghe nói, còn nói đại tẩu lấy ngân châm từ dược phòng Tín vương phủ, là dùng loạn châm đâm đại ca tỉnh lại.”
“Chúng ta nói chuyện này cho phụ vương và tổ mẫu biết, lấy lại số trang sức đó.”
Bọn họ có thể tổn thất chút tiền tài, nhưng chắc chắn không thể để người ta chiếm hời, đừng hòng!
Quận chúa Nam Khang thật sự không biết chuyện này, nhưng bà ta không đơn giản như Tạ Nhu nghĩ, bà ta nói:
“Nhiều thái y đại phu như vậy đều đã châm cứu cho đại ca con, đều không thể khiến hắn tỉnh lại, làm sao đại thiếu phu nhân có thể làm được?”
Cho dù mèo mù vớ cá rán, cũng không thể hai lần đều vừa đúng lúc gặp được.
Quận chúa Nam Khang nói: “Vân nhị cô nương không thích đại thiếu phu nhân, nhưng Vân tam phu nhân tức giận ta lấy hôn sự của Vân nhị cô nương giúp Triệu vương phủ dòm ngó tước vị và gia sản của Tín vương phủ, lời của Vân nhị cô nương, chưa chắc là thật.”
Bà ta lại hy vọng là dùng loạn châm đâm tỉnh, dù sao cũng có lúc sẽ ngất xỉu, không tin nàng lần nào cũng may mắn như vậy.
Tạ Nhu sốt ruột nói: “Chẳng lẽ mẫu thân thật sự tin lời đại tẩu nói về bí thuật xung hỉ?”
Dù sao nàng ta cũng không tin.
Nhắc đến ba chữ bí thuật xung hỉ, quận chúa Nam Khang liền nhớ đến sự sỉ nhục lúc mình dâng trà cho Tô Đường, bà ta cười lạnh nói:
“Mẫu thân đương nhiên không tin.”
Ngô ma ma bên cạnh bưng trà đến nói: “Kinh thành chúng ta cũng có không ít người đến từ Thanh Châu, nô tỳ nhớ hình như phu nhân của Công bộ thị lang trước khi được thăng chức làm thị lang đã từng nhậm chức ở Thanh Châu.”
“Vậy thì gửi thiếp mời phu nhân Công bộ thị lang đến phủ một chuyến.”
Quận chúa Nam Khang đã lên tiếng, Ngô ma ma lui xuống.
Nhìn cảnh tượng bừa bộn trên đất, quận chúa Nam Khang nhíu mày, Tạ Nhu liền đứng dậy nói:
“Mẫu thân, người nghỉ ngơi một lát đi, con gái về trước đây.”