Tô Đường chưa lên lầu hai, nhưng trang sức ở lầu một đã đủ tinh xảo rồi, nhưng không thể so sánh với lầu ba, chất ngọc trong suốt, vừa nhìn liền biết giá trị không nhỏ, đương nhiên, giá cả cũng thật sự khiến người ta giật mình.

Một chiếc vòng ngọc hai ngàn lượng, ngay cả nhà quyền quý cũng không có mấy người tiêu xài nổi.

Tạ Bách Đình nhìn Tô Đường: “Nàng thích cái nào?”

“Ta thích hết.” Tô Đường nói.

“...”

“Mua hết ta chắc chắn không mua nổi.” Tạ Bách Đình nói.

“...”

“Huynh mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.” Tô Đường chưa bao giờ thấy mình dễ nói chuyện như vậy.

“...”

Ta cho huynh thể hiện tình cảm đến mức phát cuồng, ta cho huynh thể hiện tình cảm đến mức quá lố.

Tạ Bách Đình nhìn Tô Đường: “Vậy ta chọn giúp nàng?”

Tô Đường e lệ gật đầu.

Đồ trên lầu ba đắt đỏ, nhưng cũng không phải là không có khách, như những người xem náo nhiệt dưới lầu nói, không mua nổi vẫn có thể đến xem, mở mang kiến thức cũng tốt.

Tạ Bách Đình cứ như vậy nắm tay Tô Đường, đi quanh quầy hàng, thấy cái nào vừa mắt liền chọn cái đó, thật là hào phóng.

Chưởng quầy của Tâm Ngọc Hiên thấy Tạ Bách Đình chọn một hơi hai mươi mấy món, mặt mũi xanh mét.

“Mua được mấy món rồi?” Tạ Bách Đình hỏi.

Tiểu nhị của Tâm Ngọc Hiên nói: “Hai mươi sáu món rồi.”

Tạ Bách Đình tùy ý chỉ vào một cây trâm hồng ngọc: “Đây là món cuối cùng.”

Tiểu nhị đặt cây trâm vào hộp gấm, nói: “Tổng cộng ba vạn tám ngàn lượng.”

“Giảm giá sáu phần trăm.” Bán Hạ nhắc nhở.

“...Hai vạn hai ngàn tám trăm lượng.” Giọng tiểu nhị run run.

Bên kia Tạ Nhu chạy đến, nghe thấy hai con số này, hai chân mềm nhũn, nói:

“Đại ca, ngươi muốn tặng đại tẩu trang sức trị giá hai vạn lượng một lúc sao?”

Tạ Bách Đình liếc nhìn Tạ Nhu: “Xung hỉ cần, hai mươi bảy món, một món cũng không thể thiếu.”

Một câu nói trực tiếp chặn họng Tạ Nhu.

Vì phối hợp Tô Đường dùng bí thuật xung hỉ cho Tạ Bách Đình, Tĩnh Nam vương cũng bảo quận chúa Nam Khang dâng trà cho Tô Đường, Tô Đường xung hỉ cần trang sức, Tạ Bách Đình sao có thể không phối hợp, Tĩnh Nam vương phủ sao có thể không phối hợp?

Tạ Nhu không có cách nào khiến Tạ Bách Đình không mua cho Tô Đường, nhưng, có thể không mua đồ trên lầu ba mà, nàng ta nói:

“Đồ trên lầu ba quá đắt, mua ở lầu hai lầu một là được rồi, tuy Tâm Ngọc Hiên có lỗi, nhưng cũng không thể để Tâm Ngọc Hiên tổn thất nặng nề như vậy.”

Mua nhiều như vậy ở lầu hai lầu một, một vạn lượng là cùng, có thể năm ngàn lượng là mua được rồi.

Tạ Bách Đình nhíu mày, nhìn chưởng quầy của Tâm Ngọc Hiên:

“Tâm Ngọc Hiên đã vu oan giá họa nương tử ta một lần rồi, bây giờ lại muốn nuốt lời sao?”

“...Không, không dám.” Chưởng quầy của Tâm Ngọc Hiên nói.

Ông ta nhìn Tô Đường, khách sáo theo thói quen:

“Nếu Tạ đại thiếu phu nhân còn thứ gì vừa ý, cứ chọn thêm vài món, Tâm Ngọc Hiên chúng ta nói giảm giá sáu phần trăm cho người, nhất định nói được làm được.”

Tô Đường mỉm cười, coi lời khách sáo của ông ta là thật: “Chưởng quầy khách sáo như vậy, ta cũng ngại quá, vậy ta chọn thêm hai món nữa.”

Chưởng quầy của Tâm Ngọc Hiên: “……!!!”

Đây mà gọi là ngại sao?!

Đã mua hai mươi bảy món rồi, ông ta khách sáo hai câu, nàng ta thật sự còn chọn!

Chưởng quầy của Tâm Ngọc Hiên đau thắt ngực.

Chọn đi, chọn đi, vốn dĩ tổn thất một ngàn tám trăm lượng, Tâm Ngọc Hiên cũng chịu, bây giờ một lúc tổn thất hơn vạn lượng, Tâm Ngọc Hiên có nhiều đông gia như vậy, ông ta gánh không nổi, chỉ có thể đi tìm quận chúa Nam Khang đòi bồi thường.

Tô Đường chọn thêm hai món, sau đó liền bị Tạ Bách Đình dẫn xuống lầu, cũng không đến lầu hai dạo một vòng, bảo Tâm Ngọc Hiên đưa trang sức đến Tĩnh Nam vương phủ, liền dẫn Tô Đường rời đi.

Tâm Ngọc Hiên không cho người không quen biết mua chịu, thân phận đại thiếu phu nhân Tĩnh Nam vương phủ của Tô Đường, không ai có thể chứng minh rõ ràng hơn Tạ Bách Đình, người ta tổng không đến mức nhận nhầm nương tử.

Tạ Nhu đã hoảng loạn, bởi vì ánh mắt chưởng quầy của Tâm Ngọc Hiên nhìn nàng ta rõ ràng là muốn nàng ta bồi thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play