Gần như ngay lập tức, mặt Nam Khang quận chúa cứng đờ, nắm chặt tay, chỉ là bà ta quên mất ngón giữa tay phải vừa mới gãy móng tay, nắm chặt như vậy, không đau chết bà ta mới lạ.
Nước mắt Nam Khang quận chúa chảy ra vì đau, Vương gia nhíu mày dặn dò tỳ nữ đứng sau Nam Khang quận chúa:
“Còn không mau đỡ quận chúa trở về.”
Tỳ nữ tưởng Vương gia sẽ ôm Nam Khang quận chúa trở về, tuy không phải bị thương ở chân, nhưng Nam Khang quận chúa cũng đau đến mức không thẳng lưng lên được, vì vậy tỳ nữ mới đứng im không nhúc nhích, lúc này Vương gia lên tiếng, tỳ nữ liền vội vàng đỡ Nam Khang quận chúa rời đi.
Sau khi Nam Khang quận chúa rời đi, Vương gia đứng tại chỗ, nhìn về phía Thiên Hương viện hồi lâu, cuối cùng lạnh lùng xoay người trở về thư phòng ở ngoại viện.
Những lời Vương gia nói với Nam Khang quận chúa, rất nhanh đã được tỳ nữ truyền đến tai lão phu nhân và các vị lão gia phu nhân, chuyện này vừa nằm trong dự đoán, vừa nằm ngoài dự đoán.
Lúc tỳ nữ bẩm báo, tứ phu nhân đang ở chỗ tam phu nhân, nghe vậy liền nói: “Vẫn là tam tẩu nhìn xa trông rộng, Vương gia quả nhiên coi trọng đích trưởng tử hơn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT