Tạ Bách Đình nghiêng đầu nhìn Tô Đường, vẻ mặt như không quen biết Tô Đường, thật sự không ngờ nàng còn có lúc khen người khác như vậy, khen nhiệt tình như thế, đối với hắn, sao lại keo kiệt đến mức một chữ cũng không muốn nói.
Tạ Vi quỳ trên mặt đất, tức đến mức khuôn mặt xinh đẹp méo mó, nàng ta mất một năm để thêu Bách Thọ Đồ cho dù không phải do nàng ta thêu toàn bộ, ít nhất nàng ta cũng thức đêm thêu hơn nửa tháng, đáng lẽ ra người được mọi người chú ý phải là nàng ta, vậy mà lại bị Tô Đường cướp hết hào quang, nàng ta không tức giận mới lạ.
Dâng lễ vật xong, Tĩnh Nam vương hướng Thái hậu hành lễ, rồi ngồi trở lại chỗ ngồi.
Tạ Nhu nhìn Tạ Vi nói: “Tam muội nếu có một nửa tài nịnh nọt của đại tẩu, thì không cần phải đâm mười ngón tay để thêu Bách Thọ Đồ rồi."
Tạ Vi liếc nhìn Tô Đường, vẻ mặt khó chịu hiện rõ trên mặt, Tô Đường thấy mệt mỏi, cứ tưởng nàng thích nịnh nọt Hoàng thượng sao, ai mà biết được sự bất đắc dĩ của nàng.
Còn Tạ Vi tức giận với nàng, tức giận thì cứ tức giận đi, từ việc mẫu nữ bọn họ rõ ràng biết Bách Thọ Đồ bị hủy, Bán Hạ bị hãm hại, mà vẫn cắn chặt Bán Hạ không buông, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, là đủ chứng minh bọn họ không đáng để lôi kéo.
Tĩnh Nam vương phủ dâng lễ vật xong, liền đến lượt Tống quốc công phủ.
Tống quốc công là ca ca ruột của Hoàng hậu Tống thị, Hoàng hậu Tống thị có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu, Thái hậu có công không nhỏ, lễ vật mừng thọ mà Tống quốc công phủ tặng chắc chắn rất quý giá.
Đợi Tống quốc công phủ dâng lễ vật xong, cảm giác đầu tiên của Tô Đường là Tạ Vi quá xui xẻo.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT