Tô Đường cũng không thúc giục, cứ nhìn Thu Quỳ như vậy, Thu Quỳ cũng hoài nghi chuyện nàng ta và phu nhân nói có liên quan, sớm biết vậy nàng ta đã không lắm miệng, Thu Quỳ hối hận nói:
“Là nô tỳ không tốt, cô nãi nãi đến biên quan, phu nhân đã lo lắng có chuyện lớn gì xảy ra, cô nãi nãi vội vàng đến ngăn cản, cô nãi nãi và phu nhân nói chuyện, phu nhân không tin...”
“Hôm qua nô tỳ cùng Bán Hạ đi chợ mua thức ăn, nô tỳ liền hỏi Bán Hạ, Bán Hạ liền đem chuyện đại thiếu gia phạm tử kiếp nói cho nô tỳ, lúc phu nhân thái rau, nô tỳ vừa nhóm lửa vừa bẩm báo việc này, nghe đại thiếu gia gặp nguy hiểm, phu nhân cũng không có phản ứng gì lớn, nhưng nô tỳ nói Đông Ung xảy ra lũ lụt, sắc mặt phu nhân liền thay đổi, sau đó liền cắt vào tay...”
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Bán Hạ cũng trắng bệch, “bịch" một tiếng quỳ xuống nói: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ cho rằng đại thiếu gia không sao, nên không giấu Thu Quỳ...”
Thu Quỳ cũng quỳ xuống, nàng ấy và Bán Hạ nghĩ giống nhau, đại thiếu gia không có việc gì, không có gì không thể nói, nói cho phu nhân, để phu nhân khỏi đoán già đoán non lo lắng.
Tô Đường đau đầu từng cơn, trách nàng, trách nàng không nghĩ tới Thu Quỳ sẽ hỏi han, Bán Hạ sẽ không lừa gạt người nhà, hôm qua mẫu thân nàng cắt vào tay, dặn dò nàng không được nói cho phụ thân nàng, lúc ấy nàng còn cảm thấy mình bị nhét cơm chó, chỉ sợ khi đó mẫu thân nàng đã hạ quyết tâm đi tìm đại ca, sợ Tô Hồng Sơn nhận ra điều bất thường, ngăn cản, mới bảo nàng đừng nói.
Nàng cũng không nghĩ nhiều, làm một đứa con gái nghe lời, kết quả mẫu thân lại mất tích.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT