Tướng sĩ bị thương không ngừng được đưa tới, cho dù Tô Tiểu Bắc và Lục hoàng tử đều giúp đỡ, số người ở chỗ quân y cũng không giảm, mà ngược lại càng ngày càng nhiều, có mấy tên tướng sĩ còn chưa kịp cứu chữa đã chết, chết ngay trước mặt Lục hoàng tử, khiến hắn mũi cay cay, mắt vừa đỏ vừa sưng.
Trận chiến này, từ giữa trưa, đánh đến sáng ngày thứ ba vẫn chưa dừng lại, Tô Đường vẫn luôn ở chỗ quân y giúp đỡ, ngay cả cơm cũng không được ăn tử tế, đến giờ cơm, ăn hai cái bánh bao bánh màn thầu coi như xong một bữa, thực sự mệt quá, chợp mắt một lát, tỉnh dậy lại tiếp tục băng bó vết thương cho các tướng sĩ.
Hơn nữa điều quan trọng không phải là băng bó vết thương, lần này Đông Ung khí thế rất mạnh, cho dù đánh lâu không phá được cổng thành, cũng vẫn không chịu rút quân, các tướng sĩ mệt mỏi không chịu nổi, thương vong ngày càng nhiều, thuốc cầm máu dự trữ trong quân không đủ.
Có thuốc cầm máu cũng không nhất định có thể cứu được mạng các tướng sĩ, huống chi là không có, Tô Đường bảo Trần Thanh nhanh chóng đến hiệu thuốc trên trấn mua, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, còn nàng thì đến phòng thuốc, dùng tốc độ nhanh nhất chế ra một ít thuốc cầm máu.
Đến chạng vạng, Tô Đường mệt đến mức đầu óc choáng váng, mới có tin tức tốt truyền đến, Đông Ung rút quân.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Đông Ung rút quân, có nghĩa là tạm thời sẽ không có tướng sĩ nào bị thương nữa, mọi người đều có thể nghỉ ngơi một chút.
Tô Đường mệt mỏi xoa bóp vai, quân y Triệu đại phu đi tới nói: “Công chúa đã mệt mỏi ba ngày rồi, số người bị thương còn lại không nhiều, ta dẫn người băng bó cho bọn họ, người về nghỉ ngơi đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play