Tô Đường không hỏi nhiều, xung quanh đều là nha hoàn, vạn nhất để người ta nghe ra manh mối, thì những màn ân ái kia đều diễn vô ích.
Tạ Bách Đình nắm tay Tô Đường, hai người đi về hướng Tĩnh Mặc Hiên.
Vân Tam phu nhân và Vân Gia bước ra khỏi Tùng Hạc Đường, thấy hai người tay trong tay sóng vai đi, tức đến mức toàn thân run rẩy, Vân Gia càng khóc lớn hơn.
Vân Tam phu nhân nắm lấy tay Vân Gia, dẫn nàng ta rời đi, nhưng mà đi chưa được mấy bước, phía sau có tiếng gọi:
“Vân Tam phu nhân dừng bước.”
Vân Tam phu nhân dừng lại, xoay người liền thấy Nam Khang Quận chúa dẫn theo nha hoàn đi tới.
Sắc mặt Vân Tam phu nhân không tốt, Nam Khang Quận chúa nói:
“Vân Tam phu nhân là vì chuyện ngân phiếu giả mà giận ta sao?”
Vân Tam phu nhân lạnh lùng nói: “Làm người đừng quá tham lam.”
Nhăm nhe tước vị Tín Vương phủ trước, hắt nước bẩn lên người bà ta sau, trước kia bà ta nhiều lần nhẫn nhịn là vì hôn sự chưa hủy, sợ Vân Gia gả vào sẽ bị chèn ép, chứ không phải sợ Nam Khang Quận chúa!
Nam Khang Quận chúa cũng không tức giận, chỉ nói: “Chúng ta đều bị người ta gài bẫy.”
Vân Tam phu nhân nhíu mày, Nam Khang Quận chúa nhìn về phía Tô Đường và Tạ Bách Đình đã đi xa:
“Vạn Liễu Các bị mất hai tờ ngân phiếu vạn lượng, chuyện Nhu nhi và Nhị cô nương hợp mưu đã sớm bị nhìn thấu, rơi vào cái hố người ta đào sẵn.”
“Cả đời này ta chỉ nhìn lầm một lần, ngã một cú đau như vậy, vị Đại thiếu phu nhân của Tĩnh Nam Vương phủ chúng ta cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì, Đại thiếu gia đối với nàng ta gần như là nghe lời răm rắp, ngay cả Vương gia vì ta mà gãy một cánh tay, cũng chưa từng như vậy.”
Chuyện ngân phiếu giả mà Nam Khang Quận chúa nói, Vân Tam phu nhân nửa tin nửa ngờ, nhưng những lời phía sau, bà ta hoàn toàn không tin:
“Đình nhi là do ta và lão gia nhà ta nhìn lớn lên, nó là người thế nào, ta rõ như ban ngày.”
“Nó nếu thật sự nghe lời Tô Đường răm rắp, thì sẽ không cứu lão gia nhà ta.”
“Trong phủ còn có việc, ta xin phép cáo từ trước.”
Vân Tam phu nhân không muốn để ý đến Nam Khang Quận chúa, chỉ cần nghĩ đến chuyện con gái mất mặt, hận không thể từ nay về sau không bước chân vào Tĩnh Nam Vương phủ nửa bước mới tốt.
Vân Tam phu nhân không nể mặt, sắc mặt Nam Khang Quận chúa âm trầm, nha hoàn tức giận nói:
“Quận chúa có lòng tốt nhắc nhở, Vân Tam phu nhân lại không hề cảm kích, sớm muộn gì cũng có ngày ăn thiệt thòi.”
"Đợi ăn thiệt thòi, bà ta sẽ đến tìm ta.” Nam Khang Quận chúa tự tin mười phần.
Ngay cả con gái cũng khó đối phó như vậy, phụ mẫu còn không biết lợi hại đến mức nào.
Nói đến Vân Tam phu nhân, dẫn con gái đi về phía cổng Vương phủ, Vân Gia vẫn luôn khóc, khóc đến mức Vân Tam phu nhân hận sắt không thành thép:
“Thế gia công tử ở kinh thành nhiều như vậy, tốt hơn hắn, Tạ Đại thiếu gia cũng không phải là không có, con gái ta còn gả không được sao?!”
"Con gái chỉ thích Bách Đình ca ca.” Vân Gia khóc nói.
"Nhưng trong mắt nó không có con.” Vân Tam phu nhân vừa đau lòng vừa tức giận.
Vốn nên là một đôi bích nhân, oan gia ngõ hẹp cuối cùng lại hời cho người khác, Vân Tam phu nhân nghĩ đến liền hộc máu, bây giờ hối hận đã muộn.
Nha hoàn thân cận của Vân Gia là Hồng Đậu đứng một bên, mấy lần muốn nói lại thôi, bị nha hoàn của Vân Tam phu nhân nhìn thấy, nói:
“Ngươi có lời gì muốn nói thì nói, ấp a ấp úng làm gì?”
Vân Tam phu nhân nhìn về phía Hồng Đậu, Hồng Đậu hạ quyết tâm nói:
“Phu nhân, có chuyện nô tỳ vẫn luôn chưa nói với người và cô nương...”
Vân Tam phu nhân nhíu chặt mày.
Hồng Đậu nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý đến họ, liền đem chuyện hôm đó nàng ta nghe lén được cuộc đối thoại của Tô Đường, Tạ Bách Đình và Tô Hồng Sơn kể lại toàn bộ cho Vân Tam phu nhân và Vân Gia biết:
“Tạ Đại thiếu gia thật sự rất nghe lời Tô cô nương, Tô cô nương không cho hắn dẫn theo Giả đại phu chữa trị cho lão gia, hắn liền không dẫn theo, nếu không phải Tô lão gia lên tiếng, lão gia e rằng đã...”