Tạ Bách Đình mặt không đổi sắc, Tô Đường không nhìn thấy chút kinh ngạc nào trên mặt hắn, tức giận nghiến răng: “Ngươi đã sớm biết chuyện này rồi?!”
Tạ Bách Đình không trả lời, coi như là ngầm thừa nhận.
Tô Đường tức đến mức ngực đau, trên đời còn có đứa con gái nào hại phụ thân như nàng không?!
Sợ Tô Đường tức đến mức nội thương, Tạ Bách Đình nói: “Người hại nhạc phụ không chỉ có hai chúng ta, còn có chính nhạc phụ.”
Nếu không phải Tô Hồng Sơn nói câu chỉ cần có thể cứu Vân tam lão gia, muốn mạng của ông ấy ông ấy cũng sẽ không nhíu mày, Tô Đường tuyệt đối sẽ không chỉ nể mặt ông ấy và mười vạn lượng mà ra tay cứu chữa, chẳng qua Tô Đường tâm địa lương thiện, nàng mà nhìn thấy Vân tam lão gia thập tử nhất sinh, nàng cho dù không chữa khỏi cho Vân tam lão gia, cũng sẽ giữ ông ta không chết.
Tuy rằng ở chung không lâu, nhưng Tạ Bách Đình tự nhận có chút hiểu biết về Tô Đường.
Nhị phu nhân bên kia tiếp lời: “Vị Giả đại phu chữa khỏi bệnh cho Vân tam lão gia chính là do đại thiếu gia phủ chúng ta dẫn đi, sau này hắn còn mặt mũi nào gặp Tô lão gia?”
Nam Khang Quận chúa liên tiếp chịu thiệt trước mặt Tô Đường, hôm nay tâm trạng khó có được tốt, nói:
“Đại thiếu gia Vân gia có ơn cứu mạng với đại thiếu gia, hắn phải nể mặt nhạc phụ mà không quan tâm đến sống chết của Vân tam lão gia sao, vậy thật sự sẽ bị người ta chỉ trỏ sau lưng.”
“Ta nghĩ Tô lão gia cũng sẽ không cần một người con rể vô tình vô nghĩa.”
Tứ phu nhân nói: “Nghe nói là Vân tam phu nhân tìm rất nhiều đại thần trong triều gây sức ép...”
"Người không vì mình trời tru đất diệt, Vân tam phu nhân làm vậy, cũng là chuyện thường tình.” Nhị phu nhân nói.
Chính là không nghĩ cho đại thiếu gia chút nào, đại thiếu gia này báo ân, nói không chừng báo mất cả tước vị sắp có được và tiền tài của nhạc phụ, Tô lão gia có thể dễ dàng tha thứ cho hắn sao?
Nếu đây là con rể của bà ta, bà ta có thể mắng hắn trước mặt ba ngày ba đêm cũng không nghỉ ngơi.
Còn có tính tình nóng nảy của đại thiếu phu nhân, đánh từ trên giường xuống dưới đất cũng không có gì lạ.
Tô Đường bước lên trước, tiếng bàn tán nhỏ dần, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào nàng, nhưng không thấy sự tức giận như dự đoán, cứ như thể họ không hề đang nói về phụ thân nàng vậy.
Tung một cú đấm mà không thấy hiệu quả, Nam Khang Quận chúa còn có thể nhịn, nhưng Tạ Nhu lại không nhịn được nữa, nói:
“Đại tẩu hình như chẳng hề tức giận?”
Dù có tức giận nàng cũng không thể biểu lộ ra ngoài, để mặc cho họ cười thầm, Tô Đường cười nói:
“Phụ mẫu ta vốn đã không định kế thừa Tín Vương phủ, nhận hay không nhận tổ quy tông cũng chẳng sao cả.”
Tạ Nhu cười, lời này nói ra để lừa quỷ đấy à, Tín lão Vương gia là hoàng thúc tôn quý, được Hoàng thượng tin tưởng, nắm giữ binh quyền, dậm chân một cái, cả kinh thành đều phải rung chuyển ba ngày, quyền thế phú quý như vậy mà có kẻ không muốn sao?
Chẳng qua là ăn không được nho nên nói nho xanh thôi.
Tạ Nhu vạch trần Tô Đường: “Không muốn nhận tổ quy tông, vậy vội vã vào kinh làm gì?”
Người này thật sự đáng ghét, trả lời nàng ta còn chưa đủ, còn phải truy hỏi đến cùng, nhất định phải thấy nàng tức giận mới hài lòng sao, Tô Đường nói:
“Phụ thân ta chỉ sợ Tín lão Vương gia tức giận hại thân thể, cũng không muốn kẻ có ý đồ đạt được mục đích mà thôi, phụ thân ta so với ai khác đều mong Vân Tam lão gia bình phục.”
Chậc chậc, lời hay ý đẹp này nói ra thật dễ nghe, cũng phải có người tin mới được, nàng ta vậy mà có thể nói mà mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Lão phu nhân nhìn Tô Đường một cái thật sâu, Tô Đường bước lên trước hành lễ.