Vương phi vẻ mặt khó xử, không biết nên làm thế nào, chuyện nội viện của Vương phủ xác thực do Nam Khang Quận chúa quản, Nam Khang Quận chúa muốn nhốt Tô Đường vào Phật đường, bà cũng không có cách nào ngăn cản, có thể quản chuyện này trừ lão phu nhân ra, thì chỉ có Vương gia.
Lão phu nhân sẽ không vì Tô Đường mà chọc giận Nam Khang Quận chúa, Vương gia lúc này đang ở trong quân doanh, ông ấy cũng không thích người khác vì chuyện nội vụ mà đến quân doanh tìm ông ấy, chuyện liên quan đến Nam Khang Quận chúa và Triệu Vương phủ, Vương phi cũng không dám chắc Vương gia có xử lý công bằng chuyện này hay không.
Đang sốt ruột, liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Vương phi nghiêng đầu liền nhìn thấy Vương gia sải bước đi tới.
Không chỉ Vương phi nhìn thấy Vương gia, Nam Khang Quận chúa cũng nhìn thấy, bà ta nghênh đón, nói: “Vương gia hôm nay sao lại về phủ sớm như vậy?”
Vương gia không trả lời bà ta, nhìn hai nha hoàn đang bắt người: “Thả đại thiếu phu nhân ra.”
Sắc mặt Nam Khang Quận chúa cứng đờ, đây là lần thứ hai Vương gia vì Tô Đường mà làm bà ta mất mặt, lần trước tạm coi như là bị Tô Đường lừa, vì bệnh tình của đại thiếu gia mới phải dâng trà cho nó, nhưng bây giờ ai cũng biết người cứu đại thiếu gia là cái tên Giả đại phu kia, căn bản không phải công lao của đại thiếu phu nhân!
Nam Khang Quận chúa khó chịu nói: “Vương gia giao nội viện cho ta quản lý, ta cũng chỉ là dựa theo gia quy xử lý đại thiếu phu nhân, nó hái hoa ở vườn hoa, còn đuổi theo An nhi đến mức nó bị thương, ta chỉ phạt nó quỳ Phật đường đã là nhẹ rồi.”
“Chẳng lẽ Vương gia vì đại thiếu gia, mà muốn để gia quy Tĩnh Nam Vương phủ chúng ta biến thành đồ trang trí sao, trước kia hết lần này tới lần khác dung túng, đã dung túng đến mức nó không coi ai ra gì!”
Vương gia sắc mặt lạnh lùng, đang muốn nói chuyện, Tạ Bách Đình bên kia đi tới nói:
“Phụ vương nể mặt mũi Triệu Vương phủ, muốn thả nương tử để hỏi cho rõ ràng, nhưng đáng tiếc, không có ai lĩnh tình, ta cũng không muốn để nương tử chịu ấm ức, vẫn nên để ám vệ xuất hiện, nói rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở vườn hoa vừa rồi, miễn cho hai bên đều không vui.”
Bình thường vườn hoa không có ám vệ canh giữ, nhưng nơi Vương gia ở, ít nhất có hai ám vệ âm thầm bảo vệ, ở nội viện, ám vệ thường xuyên ở trên cây trong vườn, thậm chí ở trên cây nào, Tạ Bách Đình đều rõ như lòng bàn tay.
Hắn biết chuyện này chạy đến, Vương gia cũng đã ở đây, nói rõ đã vào nội viện được một lúc rồi.
Tạ Bách Đình đi tới bên cạnh Tô Đường, nhìn vết thương trên trán Tô Đường, đáy mắt xẹt qua tia đau lòng, Nam Khang Quận chúa bên kia có chút luống cuống, nha hoàn bà tử trong vườn không dám trái lời bà ta, nhưng ám vệ của Vương gia sẽ không giúp bà ta lừa gạt Vương gia, nhất là trong tình huống Vương gia đã bảo thả người.
Vương gia nhìn lướt qua mặt Gia Nam Quận chúa và Tạ Nhu, ánh mắt Tạ Nhu né tránh, Gia Nam Quận chúa cũng sợ hãi nói với Triệu Vương phi:
“Mẫu phi, chúng ta mau đi thôi.”
Vương gia chinh chiến sa trường nhiều năm, trên người đã mang theo sát khí, ánh mắt này ngay cả Tô Đường nhìn thấy cũng cảm thấy sợ hãi, huống chi là Tạ Nhu và Gia Nam Quận chúa.
Triệu Vương phi cũng sốt ruột muốn đưa con trai đi khám đại phu, lập tức xoay người muốn đi.
Tô Đường sao có thể để bọn họ dễ dàng rời đi như vậy, nàng cho dù không đòi lại công bằng cho mình, thì cái tát của Bán Hạ cũng không thể chịu uổng phí, nàng lạnh lùng nói:
“Vu oan giá họa ta một trận, muốn cứ như vậy mà bỏ đi sao?”
Triệu Vương phi quay đầu nhìn Tô Đường, sắc mặt xanh mét, Tạ Nhu nói với Tô Đường:
“Ngươi còn muốn thế nào nữa?!”
"Ta muốn thế nào?" Lời này làm Tô Đường bật cười, hôm nay nếu không phải Vương gia vừa lúc ở nội viện, nàng chỉ sợ phải ở trong Phật đường mấy ngày, Nam Khang Quận chúa ngay cả hỏi cũng không hỏi, đã muốn tát nàng, phạt nàng quỳ Phật đường, bây giờ biết sai không phải ở nàng, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có đã muốn bỏ đi, nào có chuyện dễ dàng như vậy, thật sự coi nàng là quả hồng mềm muốn nắn bóp thì nắn bóp sao.