Hoàng thượng cũng không phải không muốn phát lương cho tướng sĩ, Phù Phong Vương dẫn bọn họ đóng quân ở biên quan, quanh năm suốt tháng chịu gió cát, trong lòng Hoàng thượng cảm kích, nhưng tiền lương phải do triều đình cấp, chứ không phải Phù Phong Vương tự ý quyết định, nếu quốc khố đầy đủ, Hoàng thượng là người cũng không muốn nợ tiền lương của tướng sĩ.
Tín lão Vương gia cũng biết làm như vậy sẽ tổn hại đến uy nghiêm của Hoàng thượng, càng làm tăng thêm uy tín của Phù Phong Vương trong quân đội, nhưng so với việc mấy chục vạn lượng có thể bị Tống Quốc Công cướp mất, chút mặt mũi này không tính là gì, so với mặt mũi, thực chất quan trọng hơn.
Hoàng thượng cho gọi Trung Dũng Hầu đến là để trách phạt ông, nhưng Tín lão Vương gia đã nhận hết tội lỗi, Hoàng thượng còn có thể nói gì nữa, phất tay cho Trung Dũng Hầu lui xuống.
Tô Đường hành lễ với Tín lão Vương gia, hỏi: “Con cũng chưa đến Tín Vương phủ, tổ mẫu vẫn khỏe chứ, còn Tễ Nguyệt, bệnh chuột rút của nàng ấy có đỡ hơn không?”
Tín lão Vương gia cười nói: “Trước khi vào cung, Tễ Nguyệt còn nhờ tổ phụ cảm ơn con, chân nó đã hai ngày không bị chuột rút rồi.”
Nghe vậy, Tô Đường liền yên tâm.
Tín lão Vương gia không làm phiền Hoàng thượng và Tô Đường nói chuyện, liền rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play